Vậy là từ sau hôm đấy, tối nào Duy An cũng mang theo dụng cụ vẽ của mình khi ra ngoài, kỳ lạ là, Cố Mộng Mộng cũng ăn tối sớm để ra ngoài.
Duy An nhìn cô bạn cùng phòng mang theo giá vẽ, bèn hỏi: “Cậu đi vẽ à?”
“Ừ”, Cố Mộng Mộng chăm chú chuẩn bị đồ, sau đó vừa khóa cửa vừa hào hứng nói: “MÌnh đã tìm được người làm mẫu, cùng cố gắng nhé, tuần sau nữa là giao bài được rồi!”
Duy An bỗng thấy tò mò, tiếp tục nghe ngóng: “Cậu định vẽ ai thế?”
Sinh viên chăm ngoan Cố Mộng Mộng khựng lại trên hành lang, hình như chưa nghĩ đến việc phải trả lời những câu hỏi như thế, một lúc sau mới cắm cúi đi tiếp. Duy An càng tò mò hơn, hỏi lại lần nữa, kết quả là Cố Mộng Mộng đỏ bừng cả mặt.
“Cậu...”, Duy An giật nảy mình, nhìn cô bạn bống trở nên ngượng ngùng bối rồi, cô lại không dám hỏi nhiều nữa, chỉ dặn bên ngoài rất lạnh, buổi tối khi quay về phải để ý, Cố Mộng Mộng ra sức gật đầu, cóng giá vẽ chạy mất.
Bên ngoài quả nhiên rất lạnh, sắp đến tết Nguyên đán rồi, không khí trong trường rất náo nhiệt.
Từ sau lần Tống Thư Minh đeo găng tay cho Duy An, cô vẫn quên chưa trả lời cho anh, hôm nay cô đã giặt và gấp gọn gàng bỏ găng tay vào túi, mang cái túi đó theo đến thư viện, đi được nửa đường thì hắt xì hơi liên tục, lúc này mới nhớ ra dự báo thời tiết nói tối nay có tuyết rơi, cô ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, quả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-em-ma-anh-den/2048894/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.