Phòng Y tế nằm ở cửa phía đông của Đại học G, trong một căn nhà nhỏ ba tầng, trước kia còn treo biển hiệu bệnh viện trường, nhưng về sau phía trường tự thấy quy mô nhỏ, lại cách xa ký túc xá sinh viên, nếu xảy ra chuyện gì thật sinh viên thường đi thẳng đến bệnh viện trong thành phố, vậy là đành khôi phục lại tên gọi bình thường.
Thường thì, chỉ những sinh viên ngoại tỉnh mới tới để mua thuốc khi bị cảm cúm lặt vặt, vì vậy mấy phòng bệnh trên tầng hai lâu không có ai dọn dẹp, mấy chậu hoa xương rồng trên bệ cửa sổ đã chết khô.
Duy An giơ tay đón lấy cốc sữa, Kiều Ngự đi tới cạnh giường nhìn Tống Thư Minh lại hỏi: “Rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại giả vờ là giảng viên trường chúng tôi?”
Người đàn ông đang kéo chăn đắp cho Duy An ngước mắt nhìn Kiều Ngự, lần đầu tiên anh nói với giọng có chút khó chịu: “Những chuyện ấy thì có liên quan gì tới cậu.”
Anh rất ít khi nói với người khác như thế, Duy An ngửi thấy mùi thuốc súng.
Quả nhiên, Kiều Ngự lập tức chau mày lạnh lùng hừ một tiếng, ngang ngạnh nói tiếp: “Không chịu nói thì mời anh ra khỏi đây.”
“Tại sao?”
“Chúng tôi không biết rốt cuộc anh muốn làm gì, cô ấy là con gái, bị người khác gạt thì phải làm sao?”
Tống Thư Minh cười, nhìn Duy An hỏi: “Em có cho rằng anh đang gạt em không?”
Duy An không dám nhìn ai trong số hai người, câu hỏi này cô không thể trả lời, đành thuận theo thắc mắc của Kiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-em-ma-anh-den/2048908/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.