Kiến Quang năm thứ hai mươi tư, Hoàng đế băng hà, truyền ngôi vị lại cho Túc Vương, đổi niên hiệu thành Vĩnh Yên.
Lúc đương kim thánh thượng còn tại vị, luôn dốc lòng vì nước, giỏi dùng người, cần kiệm yêu dân, được xưng là Nhất Đại Minh Đế. Hắn vừa bước vào tuổi nhị lập chi niên (30 tuổi),thì ngoài ý muốn gặp phải tao ngộ* Tín Vương dấy binh tạo phản, bản thân bị trọng thương. Nhóm thái y dù đã rất cố gắng nhưng cuối cùng cũng đành lực bất tòng tâm, sau cùng vẫn không thể cứu được tiên đế.
Thánh thượng có hai người con một nam một nữ nhưng hắn lại không truyền hoàng vị cho con của mình mà truyền cho hiền đệ là Túc Vương – Viên Phong Yên, một người bất tài.
Một năm lại trôi qua.
Hôm nay, Tiểu Thúy phải cùng tiểu thư lên núi thắp hương.
Tiểu thư nhà nàng là mỹ nhân nổi danh một phương, số người đến cửa cầu thân nhiều không đếm xuể, nhưng lại chẳng có lấy một người được tiểu thư xem trọng.
Phụ thân của tiểu thư, lão gia của Tiểu Thúy cũng cực kỳ yêu chiều nữ nhi nhà mình, còn nói với nàng rằng nếu như nàng coi trọng ai đó thì nhất định phải nói cho ông biết.
Tiểu thư tuy là rất nghe lời của phụ thân, nhưng vẫn không chịu nói ra.
Thế là lão gia cho rằng tiểu thư vì quá thẹn thùng nên chưa xem trọng người nào, nhưng chỉ có Tiểu Thúy ở bên cạnh tiểu thư mới biết được là tiểu thư nhà nàng đã sớm có người trong lòng rồi.
Bàn Nhược Tự, là một ngôi miếu linh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-hai-hoa-ma-phan-dau/2845320/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.