Từ sau khi biết thiên phú tu luyện của mình không phải rất tốt, Bạch La La tu tập càng thêm nghiêm túc. Bạch Hồi cũng điều chỉnh phương pháp dạy dỗ Bạch La La của mình một chút, làm cho củ cải trắng của y không quá lo lắng trong quá trình học.
Cũng không biết là cần cù bù thông minh, hay là bầu trời rủ lòng thương, không bao lâu, trên người Bạch La La liền thấy được thành quả sau khi tu luyện—— chùm lá củ cải trên đầu cậu vẫn luôn không có phản ứng gì cuối cùng cũng bắt đầu đâm chồi, lúc biến thành người trên đầu cũng mọc tóc đâm tay.
Bạch Hồi thích nhất là sờ đầu của Bạch La La, lúc đầu trọc lóc thích sờ, mọc tóc hơi hơi cũng thích sờ. Buổi tối ngủ Bạch La La được y ôm vào trong ngực, đôi tay thon dài trắng nõn còn thỉnh thoảng sẽ nhẹ nhàng xoa đầu của Bạch La La.
Y sờ nhiều, Bạch La La còn có chút lo lắng, lẩm bẩm nói: “Chớ có sờ nữa, mới mọc có miếng à, nếu lại bị ngươi sờ rụng mất thì phải làm sao……”
Bạch Hồi bình tĩnh nói: “Không rụng đâu mà.” Sau đó lại thuận tay s* s**ng vài cái.
Bạch La La rầm rì, xoay người chui vào trong ổ chăn, trùm đầu mình kín mít.
Bạch Hồi cũng chiều theo Bạch La La, dù sao đợi lát nữa không thở nổi, Bạch La La vẫn phải thò đầu ra thôi.
Đại khái là tính cách quyết định tư thế ngủ, lúc ngủ buổi tối Bạch La La đều đặc biệt ngoan. Lúc này đang giữa mùa hạ, nhưng trong phòng có pháp thuật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-hai-hoa-ma-phan-dau/2845431/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.