Sau khi Hỏa lưu tinh rơi xuống, Đền Cấm xảy ra hỏa hoạn dường như chỉ là một điềm báo trước.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, toàn bộ tu chân giới liên tiếp xảy ra hỏa hoạn, hơn nữa hầu như lần nào cũng đều là linh hỏa. Linh hỏa chỉ có thể dùng linh tuyền dập tắt, nhưng nếu như lửa cháy quá lớn thì người Tu chân phải dùng pháp quyết để dập lửa.
Kinh hoàng nhất phải kể đến chuyện có người đang đi trên đường chính, trên người tự nhiên bốc cháy, sau đó nhanh chóng bị thiêu thành một đống tro tàn. Lúc ban đầu xảy ra chuyện như vậy, mọi người đều hoảng sợ bàng hoàng. Ngay cả bên ngoài đường phố cũng trở nên vắng lặng hơn rất nhiều. Chưởng môn hạ lệnh điều tra kỹ nguyên nhân, nhưng vẫn không có kết quả.
Song, khi những tình huống như thế này xảy ra trong một thời gian dài, ngược lại mọi người lại dần bị tê liệt, cho dù là có phát hiện hỏa hoạn cũng không sợ hãi kêu gào giống như trước đây, mà là mặt không cảm xúc đứng bên cạnh nhìn.
Bạch La La cũng gặp phải hỏa hoạn một lần, đó là khi cậu và Bạch Hồi đang trên đường trở về nhà sau khi mua đồ, một tòa nhà bên đường bỗng nhiên bốc cháy.
Ánh lửa ngập trời, chiếu lên trên mặt người một màu cam chói mắt.
Bạch Hồi nắm lấy tay Bạch La La, hỏi cậu: "Ngươi sợ sao?"
Mọi sự chú ý của Bạch La La đều đổ dồn vào tòa nhà sắp biến thành tro tàn trong phút chốc, cậu chớp chớp mắt, lắc đầu một cái.
“Thích không?” Bạch Hồi lại hỏi.
Bạch La La do dự một chút, đầu nhỏ gật xuống một cái, trong lòng cậu đích xác là không sợ, nhìn ngọn lửa kia, trong lòng lại có một loại vui sướng không nói thành lời.
Bạch Hồi nắm chặt lấy tay của Bạch La La, y hơi nghiêng đầu, nhìn Bạch La La, hỏi: "Thích hơn cả ta sao?"
"Không ..." Bạch La La vô cùng chắc chắn nói, "Ta thích Bạch Hồi nhất."
Ánh mắt Bạch Hồi khó hiểu nhìn Bạch La La, y nói: "La La, những gì ngươi nói, ta đều sẽ xem là thật."
Bạch La La trước mắt mờ mịt, Bạch Hồi cũng không có ý định giải thích, dắt Bạch La La trở về nhà.
Kể từ sau khi bọn họ phát sinh quan hệ, tình cảm liền tiến thêm một bước.
Mỗi đêm, Bạch La La sẽ dựa lên đầu vai của Bạch Hồi, nghe Bạch Hồi kể chuyện cho cậu, Bạch Hồi dường như đã sống ở thế giới này thật lâu, những câu chuyện mà y kể đều hết sức thú vị.
Bạch La La nghe đến mê mẩn, hỏi: "Bạch Hồi, ngươi rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi?"
Bạch Hồi cười nói: "Hai mươi."
Làm sao Bạch La La có thể tin được, cậu lẩm bẩm nói: "Làm sao có khả năng..."
Bạch Hồi xoa xoa cái bụng trắng nõn mềm mại của Bạch La La, nói: "Tại sao lại không thể."
"Nếu như người mới hai mươi tuổi sao lại có thể biết nhiều như vậy ..." Bạch La La nghiêm túc nói.
"Đại khái là bởi vì ta thông minh?" Bạch Hồi bật cười.
Bạch La La thích nhất, chính là nụ cười của Bạch Hồi, nhìn giống như mặt trời ấm áp vậy, cậu say mê nhìn ngắm, cắn một cái nhẹ lên cằm của Bạch Hồi, nói: "Tiên nhân, ngươi thật xinh đẹp."
Bạch Hồi cong khóe mắt nhìn cậu.
Bạch La La lại chạm vào mũi của Bạch Hồi, cậu nói: "Mũi của tiên nhân cũng đẹp mắt..."
Không biết Bạch Hồi nghĩ đến cái gì, nụ cười trở nên rất có thâm ý, y ghé lại gần bên tai của Bạch La La, nói với cậu một câu.
Bạch La La ngay lập tức đỏ mặt, đưa tay đánh mạnh Bạch Hồi một cái, nói: "Không biết xấu hổ!"
Bạch Hồi: "Ừ... Ta chính là vô sỉ như thế đó, vô sỉ đến muốn nuốt trọn cả cây củ cải của ta luôn..." Y ngậm lấy ngón tay của Bạch La La, dùng đầu lưỡi cuốn lấy.
Mặt mày Bạch La La càng đỏ hơn, lầm bầm rằng trước đây ngươi không phải như vậy.
Bạch hồi bất đắc dĩ nói: "Ta còn có thể như thế nào, cũng không thể làm ra chuyện gì đối với củ cải, hay là một đứa bé chứ."
Bạch La La lẩm bẩm: "Vậy thì trách ta không lớn nhanh hơn một chút, thật là xin lỗi nha."
Bạch Hồi: "Biết thế thì tốt."
Y cúi người, hai người lại lần nữa triền miên cùng nhau.
Sau khi thất khiếu mở ra, tốc độ tu luyện của Bạch La La có thể dù từ một ngày ngàn dặm để hình dung. Coi như ở Tu chân giới nhân tài xuất hiện lớp lớp thì tốc độ tu hành của cậu cũng đáng kinh ngạc.
Bạch La La có hơi ngạc nhiên không hiểu lý do gì khiến mình thuận lợi như vậy, Bạch Hồi đối với chuyện này giải thích như sau: Củ cải thành tinh cũng đã đủ khó khăn, trời cao rủ lòng thương xót cũng là chuyện bình thường.
Cho tới lúc này Bạch La La mới biết được, may mắn của mình, chính là được trời cao rủ lòng thương xót.
Bạch Hồi gần đây có chút bận rộn, bởi vì trong môn phái và Nhân giới xảy ra không ít chuyện.
Mà tiếng sấm sao rơi cùng Hỏa lưu tinh, theo như lời của Bạch Hồi, một cái ảnh hưởng đến nhân gian, một cái ảnh hưởng đến Tu chân giới, nếu như lại xuất hiện dị tượng nào đó nữa, Tiên giới phỏng chừng cũng sẽ bị ảnh hưởng giống như vậy.
Hỏa hoạn xảy ra liên tiếp ở Tu chân giới, không ít những môn phái nhỏ bởi vì hỏa hoạn mà đối mặt với diệt môn. Mà Nhân giới lại xuất hiện rất nhiều đại yêu, dưới tình huống chính thân mình cũng khó có thể bảo toàn, người của Tu chân giới cũng không thể phân thân phái người Tu chân đến Nhân giới xử lý những yêu ma này.
Nhưng chuyện tồi tệ nhất chính là, vẫn không thể tìm ra được nguyên nhân hỏa hoạn, gần như mọi người đều có nguy cơ đột nhiên tự bốc cháy mà chết.
Bí ẩn này đã ám ảnh mọi người rất lâu, cho đến một ngày khi Bạch Hồi ra ngoài làm việc, để lại Bạch La La tự mình ở trong vườn tu luyện một mình.
Bạch La La đang tu luyện bỗng nhiên nhìn thấy một thứ gì đó bay theo gió rồi rơi xuống vườn. Bạch La La đứng dậy, đưa tay ra bắt lấy vật kia, cậu cảm thấy lòng bàn tay mình hơi nóng lên, cúi đầu nhìn, phát hiện thứ đang ở trong tay mình là một hạt bụi đen bé bằng hạt gạo.
Đây là cái gì? Lòng Bạch La La tràn đầy nghi hoặc, cậu cảm thấy trên hạt bụi này có một luồng khí tức đặc biệt.
Ngay khi Bạch La La cho rằng đó là bụi bặm thôi thì cậu lại phát hiện hạt bụi kia có thể từ từ nhúc nhích. Dường như chỉ trong một nháy mắt đó, Bạch La La liền hiểu, đây không phải bụi bặm, mà là giống như một con sâu bụi.
Sâu có kích thước chừng một hạt gạo, màu vàng đất, nếu chỉ nhìn thoáng qua thì trông giống như hạt bụi, người khác căn bản không dễ dàng phát hiện ra. Con sâu này hình như rất thích Bạch La La, cũng không có ý định chạy trốn, một mực ngoan ngoãn nằm ở trong lòng bàn tay của Bạch La La.
Bạch La La lấy tay chọc vào nó, nói: “Ngươi là sâu gì nha?" Nhiệt độ của con sâu này hình như rất cao, rơi vào lòng bàn tay khiến cho con người ta cảm thấy ấm áp.
Con sâu hơi nhúc nhích, Bạch La La cảm thấy lòng bàn tay ấm hơn. Song ngay khi trong đầu cậu vừa mới thoáng qua ý nghĩ đem con sâu này cho Bạch Hồi nhìn một chút, thì khiếp sợ phát hiện con sâu kia lại hóa thành một ngọn lửa, trực tiếp chui vào trong lòng bàn tay của mình.
“A a a!" Bạch La La lập tức bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi, không ngừng vung vẫy tay, nhưng con sâu đã chui vào lòng bàn tay cậu, căn bản không thể ném nó ra ngoài.
Nhìn thấy một màn này, Bạch La La hoảng vô cùng, vội vàng lấy hạc giấy ra gửi tin cho Bạch Hồi.
Bạch Hồi đang tiến hành hội nghị với mấy người chưởng môn, sau khi nhận được tin tức của Bạch La La liền ngay lập tức đứng dậy nói có chuyện quan trọng, cáo từ trước.
Chưởng môn hỏi y có chuyện gì.
Bạch Hồi đáp: "Chuyện riêng."
Có thể nói ra hai chữ "chuyện riêng" thản nhiên ở trước mặt đám người trưởng lão như thế này, đại khái cũng chỉ có một mình Bạch Hồi dám làm thôi. Tất nhiên ở Tu chân giới, kẻ mạnh làm vua, y chính là người có sức mạnh này, những người khác tất nhiên không có ý kiến gì với y, cũng không gây khó dễ y.
Bạch Hồi vội vội vàng vàng trở về nhà, vừa vào đến vườn đã thấy Bạch La La đong đầy nước mắt, đáng thương nhìn y.
“Bảo Bảo, xảy ra chuyện gì?” Lòng dạ cứng rắn của Bạch Hồi đều bị ánh nhìn của Bạch La La hòa tan thành một vũng nước, y sờ lên đầu Bạch La La hỏi.
Bạch La La nhanh chóng kể lại những gì đã xảy ra với mình vừa rồi, đặc biệt nói rõ chuyện con sâu kia chui vào bên trong thân thể mình, sau đó hỏi Bạch Hồi liệu rằng mình có chết hay không...
Sau khi nghe xong, sắc mặt Bạch Hồi ngưng trọng, y nói: "Sâu, sâu như thế nào?"
Bạch La La mô tả hình dáng của con sâu.
Bạch Hồi nghi ngờ nói: "Ta chưa từng nghe qua có loại sâu như vậy..."
Đang lúc bọn họ đang nói chuyện, trùng hợp xuất hiện một cơn gió lớn, Bạch La La lại phát hiện một con sâu trên không trung, cậu vội vàng dùng pháp quyết bay lên, đang muốn dùng tay bắt lấy con sâu kia, lại sợ con sâu chui vào thân thể mình. Vì vậy dứt khoát lấy ra một cái bình lưu ly trong suốt, bỏ con sâu vào trong đó.
Sau khi Bạch La La bắt được con sâu, cậu đưa cho Bạch Hồi nhìn .
Bạch Hồi nhìn bình lưu ly trong tay Bạch La La, nghi ngờ nói: "Trong đó không có gì cả."
“Bạch Hồi không nhìn thấy sao?” Bạch La La sửng sốt nói: “Con sâu đang nằm bên trong mà, có màu vàng đất..."
Bạch Hồi nói: "Đưa cái bình cho ta."
Nghe vậy, Bạch La La đưa cái bình trong tay cho Bạch Hồi.
Nào biết bình vừa rời khỏi tay Bạch La La đã bốc cháy, may mà Bạch Hồi phản ứng nhanh ngay lập tức dập tắt lửa, nếu không có lẽ y cũng đã bị thương.
“Làm sao đột nhiên lại cháy rồi?" Bạch La La ngây ra, cậu mơ hồ có cảm giác mình vừa phát hiện ra một chuyện vô cùng quan trọng.
Bạch Hồi nhạy bén hơn Bạch La La rất nhiều, cơ hồ trong nháy mắt y đã hiểu con sâu kia rốt cuộc là có ý gì, y cầm lấy tay Bạch La La, trầm giọng nói: "La La, ngươi phát hiện ra con sâu này lúc nào."
Bạch La La nói: "Mới hôm nay ..." Cậu hỏi: "Bạch Hồi, sâu này rốt cuộc là gì?"
Bạch Hồi cảm nhận được một luồng yêu khí nồng nặc trên bàn tay mà mình đang nắm lấy. Yêu khí này khác hoàn toàn với năng lượng ôn hòa trong người Bạch La La, nó tràn đầy khí tức hung ác. Nếu như yêu khí trong người Bạch La La được ví như dòng nước, vậy thì cổ yêu khí kia chính là ngọn lửa nóng bỏng.
“Chẳng trách trước giờ vẫn không tìm ra nguyên nhân.” Bạch Hồi lẩm bẩm nói: “Thì ra là như vậy."
Bạch La La nhìn Bạch Hồi, thần sắc nhìn có chút sợ hãi.
“La La, chuyện hôm nay tuyệt đối không thể nói cho người khác biết." Bạch Hồi cẩn thận dặn dò Bạch La La, y nói, "Con sâu này có lẽ là nguyên nhân khiến cho Tu chân giới liên tiếp xảy ra hỏa hoạn..."
“Được, ta sẽ không nói cho ai biết hết.” Bạch La La vội vàng gật đầu.
Bạch Hồi: "Lại đây, ta kiểm tra thân thể ngươi một chút."
Bạch La La đi tới trước mặt Bạch Hồi.
Bạch Hồi đưa linh lực của mình vào trong thân thể của Bạch La La, dọc theo kinh mạch kiểm tra một lần, quả nhiên đúng như những gì y dự đoán, trong thân thể của Bạch La La, y phát hiện ra một cổ yêu khí đỏ rực.
Bạch Hồi: "La La, ngươi có thể khống chế được cổ khí tức này không?"
Bạch La La thử một lần, phát hiện mình thật sự có thể khống chế được cổ yêu khí đỏ rực kia. Luồng yêu khí này mang tới cảm giác rất hung ác, nhưng lại rất ngoan ngoãn ở trong cơ thể của Bạch La La, tựa như sủng vật hung bạo đã tìm được chủ nhân thuần phục mình.
Bạch Hồi cau mày nói: "Ngươi thử xem một chút, có thể tách yêu khí trong cơ thể ra hay không."
Một lát sau, Bạch La La lắc đầu nói: "Ta không thể..."
Bạch Hồi nhắm mắt lại suy nghĩ cái gì đó, qua một hồi sau y mới thở dài một tiếng, nói: "Thì ra là như vậy. . . Khó trách không tìm được."
Bạch La La không hiểu ý của Bạch Hồi, cậu có chút hoảng, bắt lấy tay của Bạch Hồi hỏi: "Bạch Hồi, rốt cuộc ta thế nào?"
Bạch Hồi trấn an Bạch La La, rằng: "Không có chuyện gì, chỉ là cổ yêu khí kia phù hợp của thể chất của ngươi, cho nên mới dễ dàng dung nhập vào cơ thể ngươi như vậy, sau này nếu nhìn thấy loại sâu này, nhớ là không được dùng tay chạm vào nó."
Bạch La La vội vàng gật đầu.
Bạch Hồi dặn đi dặn lại Bạch La La rất nhiều lần, nói cho cậu biết tuyệt đối không được tiết lộ chuyện này cho bất kỳ ai.
Bạch La La đều đáp ứng, Bạch Hồi chạm vào đầu cậu, hôn lên vành tai vì sợ hãi mà đỏ bừng lên của cậu.
Vài ngày sau, Bạch Hồi nói chuyện Bạch La La phát hiện cho chưởng môn, tất nhiên, y không nhắc tới Bạch La La, chỉ nói rằng mình vô tình phát hiện trong luồng gió có một loại khí tức kỳ quái.
Chương môn hỏi: "Khí tức kỳ quái?"
Bạch Hồi gật đầu một cái, nói: "Yêu khí, sợ là sản vật của Hỏa lưu tinh khi rơi xuống trước kia."
Chưởng môn nói: "Thật không, ngươi nói tường tận cho ta nghe một chút."
Bạch Hồi nói những phát hiện đã xử lý trước đó cho chưởng môn biết. Trong tuyến thế giới ban đầu của thế giới này, chính xác cũng xảy ra chuyện hỏa hoạn, nhưng cho đến khi mọi chuyện đã kết thúc, nguyên nhân hỏa hoạn cũng không được tìm thấy. Không ngờ lần này Bạch La La lại tình cơ phát hiện ra bí mật này.
Người tu chân không thể nhìn thấy yêu khí mà chỉ có thể cảm nhận được chúng bằng linh lực của mình, nhưng chẳng là hỏa yêu trùng kia quá nhỏ, cho nên rất khó có người phát hiện ra sự tồn tại của bọn chúng.
Khi Bạch Hồi trở lại động phủ của mình, sắc trời đã tối.
Đồng tử nói Bạch La La đang tắm trong bồn tắm, Bạch Hồi liền đi tới phòng tắm. Còn chưa đi vào, y đã thấy hơi nước lượn lờ tỏa ra liên tục từ phía bên kia của bức bình phong, y đi vòng qua bình phong, thấy được Bạch La La vừa tắm vừa ngân nga một bài hát nào đó.
Người trong bồn tắm, ừ thì dáng người vẫn là thiếu niên, tay chân đều mảnh mai hết sức, vòng eo yêu kiều không chịu nổi một cái nắm chặt. Da thịt xinh đẹp trắng như sữa, sờ vào cảm giác rất nhẵn nhụi, còn có một mái tóc đen như thác nước, hiện tại trôi nổi trong làn nước như rong biển.
Phát hiện được y tới, Bạch La La xoay người lại, vui vẻ đi về phía y.
“Bạch Hồi, Bạch Hồi.” Bạch La La ngẩng đầu lên, dùng cặp mắt màu xanh lục tuyệt đẹp kia nhìn y.
Nước trong bồn tắm chảy đầy trên mi mắt, khiến đôi mắt của cậu càng trở nên ẩm ướt và mềm mại, giống như một con nai vô hại, tràn đầy tín nhiệm nhìn y.
Bạch Hồi nửa ngồi xuống, vươn tay nắm cằm của Bạch La La.
Bạch La La nghi ngờ nói, "Bạch Hồi?"
Giọng nói Bạch Hồi bây giờ khác với âm thanh thanh lãnh thường ngày, mang theo chút khàn khàn, y nói: "La La, người đừng nhìn ta như vậy."
Bạch La La ngây ra, "Cái gì?"
Bạch Hồi không lên tiếng, y cúi đầu, hôn lên môi Bạch La La.
Khi nụ hôn kết thúc, làn da trắng nõn của Bạch La La được nhuộm một màu đỏ ửng mê người, trong đôi mắt xanh phảng phất hơi nước lấp lánh, cậu gọi: "Bạch Hồi."
Bạch Hồi nói: "Ừ."
Bạch La La: "Ta thích ngươi." Cậu vừa có chút ngượng ngùng vừa có chút vui vẻ nói, ngay cả Bạch Hồi cũng có thể nhìn ra được lúc này cậu vui vẻ đến nhường nào.
Bạch Hồi đáp: "Ta cũng thích ngươi."
Y cởi bỏ quần áo, bước vào bồn tắm, cùng Bạch La La quấn quýt vào nhau.
Ngày đó, tắm rất lâu.
Từ chạng vạng tối đến nửa đêm, thời điểm trở về phòng, là Bạch Hồi dùng thảm bọc Bạch La La lại, ôm cậu trở về.
Một đoạn bắp chân thon dài trắng nõn của Bạch La La lộ ra ngoài, ngay cả trên mắt cá chân cũng có một dấu răng hồng hồng, có thể xác định được cậu thực sự bị Bạch Hồi ăn từ đầu đến chân.
Về đến phòng, Bạch La La đã ngủ thật say vì kiệt sức.
Mà Bạch Hồi lại dùng tay chóng đầu, nghiêng người nhìn chằm chằm nhìn người mình yêu bên cạnh.
Trong đầu y vang lên một âm thanh, nếu Bạch La La có thể nghe thấy, vậy thì cậu nhất định sẽ thấy âm thanh này rất quen thuộc, âm thanh kia vang lên: "Tách tách tách tách tách."
Bạch Hồi bất lực nói: "Hệ thống mấy cậu mỗi ngày đều cắn nhiều như vậy sao?"
Hệ thống nói: "Chúng tôi cũng rất nhàm chán chứ bộ...."
Bạch Hồi: "Khổ thân quá nhỉ."
Hệ thống: "..." Anh nói như vậy thì chúng tôi sẽ không vui đâu, rõ ràng La La cũng cắn rất vui mà.
Nghe tiếng hệ thống cắn hạt dưa ở trong đầu mình, đây đích xác không phải là chuyện vui vẻ gì, nếu không sẽ không có chuyện nhiều hệ thống bị khiếu nại vì chuyện này. Bạch La La là một nhân viên tương đối đặc biệt khác mọi người, chẳng những không khiếu nại bọn họ, ngược lại còn cắn cùng với bọn họ. Điều này cũng dẫn đến việc ngày càng có nhiều hệ thống muốn hỗ trợ cho Bạch La La, ai biết được rằng lần này không phải Bạch La La tiến vào buồng ngủ đông, mà là người khác đâu. Mà Bạch La La trước mắt lại trở thành đối tượng cần được điều trị.
“Nếu như cậu ấy khó chịu vì tôi." Bạch Hồi nói, "Tôi sẵn sàng trả lại tất cả tình yêu mà tôi có được cho cậu ấy."
Hệ thống: "Con người các cậu ... thật sự khó hiểu."
Bạch Hồi cười một tiếng, không trả lời, nằm bên cạnh Bạch La La chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Bạch La La tỉnh dậy, cậu khó khăn mở mắt ra, khó khăn đứng dậy rời khỏi giường, ra cửa càng thêm chật vật gian nan, thấy được Bạch Hồi ở bên ngoài tinh thần sảng khoái uống trà.
"Thức dậy làm gì?" Không giống với Bạch La La bị ăn đến sắp hỏng đến nơi, tinh thần Bạch Hồi so với ngày hôm qua tốt hơn rất nhiều, y còn tưởng hôm nay Bạch La La sẽ ngủ đến tận trưa như mọi khi.
Bạch La La nói: "Ta hình như. . ."
Bạch Hồi nói: "Ừ?"
Bạch Hồi: "?"
Bạch La La, "Ta hình như đã kết quả..."
Bạch Hồi thiếu chút nữa là phun nước trà trong miệng ra, y ho khan nửa ngày, cả khuôn mặt cũng đỏ lên, mới miễn cưỡng nói: "Kết quả, kết quả gì —— "
Bạch La La không vui nói: “Chính là đứa con của chúng ta sẽ ra đời." Cậu còn muốn để cho Bạch Hồi ngạc nhiên mừng rỡ một phen, nhưng phản ứng của Bạch Hồi làm cho cậu có chút mất mác.
Bạch Hồi: "... La La."
Bạch La La nói, "Cái gì?"
Bạch Hồi trầm mặc thật lâu, mới quyết định nói chân tướng cho Bạch La La biết, y nói: "Hoa nở trên củ cải, thông thường sẽ có nhị hoa và nh** h**..."
Bạch La La hoang mang trước kiến thức về khoa học tự nhiên này, hỏi: "Là có ý gì?"
Bạch Hồi đang cố gắng nỗ lực nén lại tiếng cười của mình, nhưng lúc này quả thật y không nhịn được nữa, y nói: "La La, ý của ta chính là... Chính là ngươi đã tự thụ phấn cho mình."
Bạch La La cảm thấy sấm sét giữa trời quang.
Bạch Hồi lại nói: "Không, không sao đâu, đến đây, đưa hạt giống củ cải cho ta, chúng ta tìm một nơi nào đó trồng xuống..."
Bạch La La cảnh giác nhìn Bạch Hồi, hỏi: "Trồng làm gì, ngươi định ăn củ cải nhỏ của ta sao?"
Bạch Hồi: "Tối hôm qua ta ăn nhiều như vậy, ngươi sợ cái gì?"
Bạch La La phải mất một lúc lâu mới nhận ra Bạch Hồi đang nói về cái gì, cậu đỏ mặt, cả giận nói: "Ta không phải nói cái đó, ngươi là đồ lưu manh!"
Bạch Hồi cảm thấy việc trêu chọc La La quả nhiên rất thú vị, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là không thể trêu chọc cậu quá ác, nếu không đến lúc đó dỗ không được thì mình cũng không được chơi.
Bạch Hồi, "Được được được, ngoan, ngươi muốn cái gì đều tùy ngươi..."
Bạch La La tính toán nói: "Ta muốn một chậu hoa ..." Trồng dưới đất quá nguy hiểm, cậu muốn trồng ở bên cạnh nhìn chằm chằm mỗi ngày.
Bạch Hồi nói: "Được, ta tìm cho ngươi một chậu hoa, đúng rồi, hạt giống đâu, cho ta xem một chút?"
Bạch La La thẹn thùng ngượng ngùng, ngập ngừng từ trong ngực lấy ra hạt giống, có vài hạt, cậu còn đặt tên cho chúng nó, nói: "Đây là Đại Bảo, đây là Nhị Bảo..."
Bạch Hồi: "Khoang hãy đặt tên —— "
Bạch La La nói, "Tại sao không đặt tên?"
Bạch Hồi: "Đặt tên rồi..." Sau này sao ăn được nữa.
Bạch La La nghi ngờ nhìn Bạch Hồi, dò hỏi: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn ăn củ cải của ta sao?"
Bạch hồi ngược lại cũng không phải muốn ăn củ cải gì, đây là y lo lắng Bạch La La thiếu kiên nhẫn không biết sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì với Đại Bảo Nhị Bảo của cậu.
Trên thực tế, phần lớn tinh quái sau khi thành tinh, bọn họ sẽ không xem đồng tộc không có linh tính làm đồng loại, Bạch La La cũng rất thích ăn củ cải kia kìa.
Bạch Hồi: "Ta... Ta thật sự không có muốn ăn củ cải của ngươi."
"Vậy trước hết ngươi tìm cho ta một chậu hoa đi, ta muốn trồng tất cả bọn chúng xuống..."
Vì vậy Bạch Hồi tìm chậu hoa cho Bạch La La, để Bạch La La trồng củ cải.
Đúng như dự đoán của Bạch Hồi, sự nhiệt tình của Bạch La La đối với hạt củ cải của cậu chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn ngủi, bởi vì ước chừng mùa thu sắp đến, hoa nhỏ của Bạch La La cũng rơi rụng, rơi xuống không ít hạt giống, làm trên giường khắp nơi đều có.
Bạch Hồi bắt đầu trêu đùa Bạch La La: "Ngươi thật đúng là củ cải dâm loạn, nhìn xem này, trên giường đều là hạt giống của ngươi."
Bạch La La: "..."
Bạch Hồi nói: "Mau thu dọn hạt giống của ngươi nhanh đi, nếu không..."
Bạch La La hỏi, "Nếu không thì sao?"
Bạch Hôi dùng phong thái bất phàm, khuôn mặt lạnh lùng âm thanh trong vắt nói: "Nếu không, ta sẽ gieo giống cho ngươi."
Bạch La La : "..." Không biết xấu hổ.
Cậu rầm rì thu dọn hạt giống trên giường, Bạch La La chỉ vào Bạch Hồi nói: "Ngươi không đủ điều kiện, ta cần một cây củ cải khác để lấy giống..."
Bạch Hồi nheo nheo mắt, nói: "Xem ra là ta không đủ cổ gắng, vậy ta chăm chỉ thêm chút nữa, tranh thủ để ngươi sinh một đứa chân chính thuộc về chúng ta?"
Bạch La La ngay tức khắc cảm thấy không ổn, cười giả lả nói: "Quên đi, ha ha ha, ta nói đùa thôi mà."
Bạch Hồi rằng: "Nhưng ta không có nói đùa."
Bạch La La: "..."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.