Ngay từ đầu Giang Miểu còn kinh hoảng thét chói tai, sau đó nửa khuôn mặt bị ngâm trong nước không thể động đậy, trong mắt đã hiện ra vẻ sợ hãi, liều mạng giãy dụa để lộ ra miệng mũi, nhanh chóng hô cứu mạng.
Kim Vấn Hạ tức giận kêu to: "Đường Noãn, trước mắt bao người, cô muốn mưu sát à? !”
Quý Vân vội la lên: "Đường Noãn từng bị đuối nước! Cô ấy sợ nước, lúc này thần trí không rõ, cần có người có sức lớn đi xuống cứu người!”
Cô ấy vừa dứt lời, một bóng người không chút do dự lao xuống hồ, mọi người không khỏi kinh hô:
“Diệp tổng!”
“Diệp đại thiếu!”
…
Ánh mắt của Kim Vấn Hạ phát sáng: “Anh Diệp!”
Sắc mặt tái nhợt của Giang Miểu như tỏa ra hào quang, vươn tay về phía anh.
Diệp Thù Yến lại vòng qua cô ta, quay đầu lại nhìn thanh niên nhảy xuống theo, thản nhiên nói: “Cậu đỡ cô ta.”
Vẻ mặt của cậu thanh niên ngoài ý muốn nhìn vào mắt Giang Miểu: "Anh cả?”
Diệp Thù Yến không nói gì, trực tiếp vòng qua phía sau Đường Noãn, đưa tay ôm lấy eo Đường Noãn, dùng sức nâng người lên cao, ghé vào bên tai cô nói: "Đường Noãn, không sao, thả lỏng!”
“Đường Noãn, Đường Noãn! Không sao…”
Đường Noãn hoảng hốt nghe được thanh âm lãnh đạm nhưng hữu lực của Diệp Thù Yến, kỳ dị cảm giác được một tia an toàn, cuối cùng cũng thoáng thả lỏng.
Thanh niên kia, cũng chính là em trai khác mẹ của Diệp Thù Yến, Diệp Nhị, nhân cơ hội nhanh chóng lôi Giang Miểu từ trong lòng ngực Đường Noãn ra, Diệp Thù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-hon-phu-cua-toi-co-thuat-doc-tam/2710501/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.