Cố Ngôn Phong nhìn vẻ mặt tươi cười nịnh nọt của Khương Mịch, trực giác mách bảo rằng chỗ nước này nhất định có vấn đề.
Nhưng mà anh cũng không vạch trần.
"Cảm ơn." Anh nhận lấy ly nước, nhìn màu của nước, sau đó đưa lên miệng uống một ngụm nhỏ.
Cố Ngôn Phong: "...."
Cho dù anh đã có sự chuẩn bị, nhưng vừa mới nhấp thử một ngụm mà vẫn bị chua đến mức suýt phải phun ra.
Khương Mịch nhìn chân mày anh bị kích thích đến run rẩy, hàng lông mi run bần bật, khóe miệng giật giật thì trong lòng thoải mái hơn nhiều, đáy mắt không tự chủ được toát lên ý cười.
Cố Ngôn Phong nhìn má lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện của cô, vị chua trong miệng dường như đã vơi đi rất nhiều.
Trong tay Hạ Uẩn Dung vẫn còn cầm chai nước mật ong sáng nay Khương Mịch đưa cho, nhìn thấy Cố Ngôn Phong uống nước, ông cũng cầm lấy uống một ngụm.
"Làm sao vậy?" Hạ Uẩn Dung thong thả uống xong, nhận thấy vẻ mặt của Cố Ngôn Phong không quá thích hợp.
Vị chua trong miệng một lần nữa lại dâng lên, Cố Ngôn Phong bỗng cảm thấy vừa rồi không nên nhẫn nhịn, nên trực tiếp phun vào mặt ông mới đúng.
Sự phân biệt đối xử này làm anh cảm thấy vị nước chanh càng chua hơn.
"Mịch Mịch, em tới đây." Cố Ngôn Phong vẫy tay với cô.
"Em còn phải đi quay phim nữa." Khương Mịch làm chuyện xấu xong đương nhiên sẽ chột dạ, quay đầu chạy đi: "Thầy Cố, anh nhất định phải uống hết đó nhé."
Cố Ngôn Phong nhìn ly nước, dở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-hon-phu-lao-dai-lai-giup-toi-lam-bai-tap/221600/chuong-75-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.