Ta cắt ngang lời bà, mặt lộ vẻ chế giễu.
“Lương phu nhân quả thật là thiên bẩm diễn xuất, nói còn hay hơn hát, diễn còn sống động hơn cả người ở Xuân Hi Viện!”
“Ngươi!”
Khuôn mặt Lương phu nhân đỏ bừng, bà vốn là phu nhân Quốc công đoan trang đức hạnh, nào chịu nổi sự sỉ nhục như thế này.
Ta nhìn Tiểu Thiến từ trên cao.
“Ngươi ở bên cạnh bổn công chúa không phải một hai ngày, vậy mà vẫn không hiểu tính cách của bổn công chúa, danh tiếng này ta khi nào để tâm? Bắt nạt và làm nhục người khác, bổn công chúa luôn làm công khai, có bao giờ đã làm việc sau lưng?”
Nghe vậy, ngay cả hoàng hậu cũng không nhịn được mà ho khan hai tiếng, câu nói này quá kiêu ngạo!
Ta ra hiệu cho Thanh Hoan tiến lên, kể lại toàn bộ lời của Tiểu Thiến vừa nói.
Các phu nhân có mặt đều là người thông minh, làm sao không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhìn Lương phu nhân và Tiểu Thiến với ánh mắt đầy chán ghét.
Lương phu nhân bật dậy, chỉ vào ta hét lên.
“Ngươi vu khống!”
Ta kéo váy một chút, rồi đá bà ta xuống hồ.
“Lương phu nhân muốn tính toán, đáng tiếc lại chọn sai người. Bổn công chúa từ trước đến nay không phải là người dễ bị tính kế. Nếu đã thích hồ nước như vậy, người đâu, canh giữ cho bà ta ngâm đủ một canh giờ rồi mới cho ra khỏi cung. Sau này, người nhà họ Lương không được phép vào cung, bất cứ nơi nào có khả năng bổn công chúa xuất hiện cũng không được nhìn thấy, bổn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-hon-phu-muon-cuoi-ti-nu-cua-ta/2087196/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.