🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Nó chỉ biết nhìn mọi người , học bắt ốc dưới suối , rồi cứ thế mà ăn."

"Chính là vì tận mắt nhìn thấy những hình ảnh ' kích thích ' thị giác như vậy  , từ đó về sau, tôi mỗi lần nhìn thấy ốc đều cảm thấy ghê tởm , cũng không dám ăn ốc nữa!”

Giọng Lư Xán vang lên.

Tiếp theo, đứa trẻ kia bắt đầu không ngừng ngoáy mũi, ngoáy miệng, giòi đều rơi ra.

Nó dường như cũng không thấy kinh tởm, vỗ vỗ người, rồi chuẩn bị rời đi.

“Hu hu hu, đại sư, đại sư, đại sư thấy rồi chứ ạ?”

Lư Xán muốn Kỷ Dao Quang xác nhận, cô ấy thực sự không nói dối.

Nhìn đứa trẻ, Kỷ Dao Quang bất lực lắc đầu, “Cô có phải mỗi ngày đều thấy nó không?”

“Đúng vậy ạ.”

Lư Xán gật đầu.

Ngay sau đó, Kỷ Dao Quang sử dụng một lá bùa .

Lư Xán nhìn chằm chằm vào điện thoại, đột nhiên phát hiện mình lại quay về bên bờ sông, rồi lại nhìn thấy đứa trẻ đó, đứa trẻ lại đang bắt ốc.

[Trời ơi, không phải vừa mới ăn xong sao? Lẽ nào mới đó mà lại đói nữa rồi ?]

[Sao lại có chuyện kinh khủng như vậy chứ. Thật sự là, bây giờ tôi nhìn thấy ma quỷ tuy vẫn còn sợ hãi nhưng tuyệt đối không thể sợ hãi như tận mắt chứng kiến chuyện này được !]

[Cũng bình thường thôi, chỉ là hơi kinh tởm .]

 

“Đại sư ! Đại sư xem, đứa trẻ đó lại đi bắt ốc nữa kìa!”

Lư Xán nói.

 

Kỷ Dao Quang trầm ngâm một lúc , rồi mở miệng, “Cô nhìn xung quanh xem, có phải, mọi người đều đang bắt ốc không.”

Lư Xán nghe vậy, nhìn sang trái phải, điện thoại cũng theo đó mà di chuyển.

Rồi Lư Xán quan sát một lúc, đột nhiên phát hiện, những người này dường như luôn luôn bắt ốc, nhưng lại không bao giờ bỏ ốc vào giỏ.

Theo lý mà nói, cái giỏ trên lưng, đáng lẽ phải đầy rồi mới đúng.

Lư Xán lấy hết can đảm, đi đến trước mặt một người lớn tuổi mà cô quen biết.

“Lưu thẩm , hôm nay thẩm bắt được bao nhiêu rồi ạ?”

Lưu thẩm ngẩng đầu, nhìn thấy Lư Xán , cười cười, “Là tiểu Xán à, hôm nay mới được bảy giỏ, còn ít lắm."

“Hôm nay con ra đây làm gì thế?”

“Con đến xem thôi ạ.”

Lư Xán nói.

Rồi, cô ấy lại nhìn về phía đứa trẻ ở đằng xa, nói với Lưu thẩm : “Lưu thẩm , thẩm có để ý hôm nay đứa trẻ kia đến bao nhiêu lần rồi không ạ?”

“Đứa trẻ? Đứa trẻ nào cơ?”

Nghe lời Lưu thẩm , Lư Xán ngơ ngác.

“Chính là đứa trẻ kia ấy …”

Lư Xán nói, xoay ống kính, đột nhiên, đứa trẻ biến mất!

Cô ấy lại quay đầu, Lưu thẩm cũng biến mất!

“Rốt cuộc, chuyện gì đang xảy ra vậy!”

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.