Sân trong trở nên yên lặng. Công tử Việt nhẹ nhàng đắp chiếc áo choàng vừa cởi của mình lên người Tông Khuyết. Y thấy hắn vẫn chưa tỉnh thì mới thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xuống đống cỏ khô bên cạnh, lắng nghe hơi thở đều đều bên cạnh mình.
Y liếc nhìn sang, khuôn mặt đang ngủ của người đàn ông dưới ánh trăng rất bình thản, hơi thở phập phồng đều đều. Đường nét tuấn tú được phác họa dưới ánh trăng không còn nét thành thục và chững chạc như những gì hắn thể hiện khi còn tỉnh táo mà thay vào đó là một chút non nớt, khiến Công tử Việt nhận ra rằng có lẽ hắn cũng ngang tuổi với mình.
Sau khi bôn ba cả chặng đường dài, người trước mặt y mới là người mệt mỏi nhất. Hắn đã phải gắng chịu vết thương tưởng chừng như trí mạng. Trong hai đêm liên tiếp, từ việc xác định đường đi, tìm thức ăn, tránh khỏi địa bàn của dã thú, tìm chỗ nghỉ chân và tránh không để bị phát hiện, gần như mọi thứ đều do hắn làm hết.
Trong hai ngày này, y hầu như dựa vào hắn như thói quen nhưng lại bỏ quên mất tuổi tác của hắn.
Công tử Việt đưa tay ra, vệt bóng mờ nhạt trên má, thế nhưng khi sắp chạm vào, y lại nắm chặt tay rụt về.
Khi về đến Tùng Đô, chắc chắn y sẽ xin phụ vương ban đan thư* bãi bỏ thân phận nô lệ của hắn. Người như hắn không nên bị bất cứ ai chà đạp.
(*): Sắc lệnh của nhà vua ban hành, được viết bằng mực đỏ
Khi đêm xuống, tiếng côn trùng kêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-nguoi-re-tinh-dam-sau/2985314/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.