Tông Khuyết nhìn qua, đôi mắt thú của con chó lớn trông có vẻ lạnh lẽo. Ánh mắt đối diện, trong cổ họng nó phát ra tiếng gầm gừ sau khi bị đe dọa, đuôi hầu như không vẫy.
Tương Nhạc đặt chiếc giỏ xuống, dùng khăn lau mồ hôi, không để ý đến tình hình ở đây. Sắc mặt Tông Khuyết không động, chỉ khẽ cụp mi. Con chó thử thăm dò vài lần, rồi r*n r* một tiếng nằm sấp xuống đất.
Trong khoảnh khắc đó 1314 có cảm giác như chú mèo con biến thành hổ lớn. Dù ký chủ nhỏ bé, nhưng cũng đã trải qua vô số trận chiến rồi.
Vậy ra đây là một chú mèo con hung dữ, dũng cảm chiến đấu với chó săn lớn.
"Hôm nay ngoan ghê." Tương Nhạc kéo nước trong sân, gọi Tông Khuyết đang đứng ở tiền đường: "Khuyết Bảo Nhi, nước nóng rồi, lại đây tắm trước đi."
Tuy nước sông không đục, nhưng đã nằm trên bãi bùn ven sông, rồi đi một đoạn đường dài đổ mồ hôi, Tông Khuyết quả thực muốn tắm.
"Em tắm trong cái chậu này nhé." Tương Nhạc bưng đến một cái chậu gỗ, dùng gáo bầu múc nước vào.
Cái chậu đó chỉ to bằng chậu rửa mặt. Tông Khuyết đánh giá chiều cao của mình, lặng lẽ cởi áo trên.
Có một số chuyện quen là tốt rồi.
Chiếc áo cộc tay được kéo qua đầu rồi tuột xuống. Tông Khuyết cầm chiếc áo bẩn quan sát xung quanh, cố gắng tìm chỗ để đặt, nhưng thấy thiếu niên bên cạnh đang ngồi trên ghế đẩu chống cằm nhìn hắn, trên mặt nở nụ cười.
Tông Khuyết: "..."
Hắn không tự nhìn thấy mình, đương nhiên không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-nguoi-re-tinh-dam-sau/2985528/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.