Tết đến, ở thị trấn có người mổ một con lợn, thịt lợn tươi ngon thu hút rất nhiều người. Tương Nhạc cũng mua một miếng về. Bữa cơm đêm giao thừa của họ là thịt lợn hầm miến, trong đó có lẫn bắp cải và củ cải. Thịt lợn hầm mềm nhừ, Tương Nhạc trực tiếp uống cạn cả nước canh. Tông Khuyết rất nể mặt mà ăn hết bát nhỏ của mình. Đại Hắc ở sân sau cũng được ăn cơm trộn nước canh rau, ăn đến mức không ngẩng đầu lên.
"Sáng mai còn ăn được một bữa nữa." Tương Nhạc đậy vung nồi cười nói: "Khuyết Bảo Nhi thích ăn thịt không?"
Tông Khuyết nhìn vẻ mặt mong chờ của y đáp: "Ừm."
"Vậy số thịt còn lại anh sẽ gói hết vào sủi cảo, có thể ăn được mấy ngày." Tương Nhạc cười nói.
"Được." Tông Khuyết nói.
Năm nay là một năm được mùa, dưới sự sung túc có bột mì trắng, một bát lớn nhân sủi cảo, bên trong trộn rất nhiều bắp cải và trứng, chỉ có một ít thịt băm, nhưng thiếu niên vẫn rất vui vẻ.
Những chiếc sủi cảo đã gói đều to bụng và tròn đầy, sau đó được đặt trong tuyết phủ kín và ép chặt, có thể bảo quản được rất nhiều ngày.
"Không ngờ Khuyết Bảo Nhi gói sủi cảo cũng giỏi thế." Tương Nhạc khen ngợi.
"Dạy tốt." Tông Khuyết trả lời.
"Nghe nói tối mai đầu thị trấn sẽ chiếu phim, Khuyết Bảo Nhi có muốn đi xem không?" Tương Nhạc không buồn ngủ lắm, nằm trên giường sưởi nói chuyện.
"Ừm, có thể đi bán đồ ăn vặt." Tông Khuyết nói.
"Ồ, đúng vậy, anh còn không nghĩ ra." Tương Nhạc lật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-nguoi-re-tinh-dam-sau/2985542/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.