Tông Khuyết ôm người đang e thẹn trong lòng quay người rời đi, những người phía sau đều cầm vũ khí đuổi theo.
"Trong Rừng Hồng Ngọc, tốt nhất đừng có những dao động cảm xúc quá lớn, nếu không sẽ bị cảm xúc chi phối, lại rơi vào sự kiểm soát của ác ma." Tông Khuyết quay lưng về phía họ nhắc nhở.
"Vậy có nghĩa là suốt chặng đường anh không có bất kỳ cảm xúc nào ư?" Có người không tin hỏi.
"Các người có thể không tin." Tông Khuyết không quay đầu lại, thậm chí giọng điệu cũng không hề thay đổi.
Không chỉ những người phía sau không thể phân biệt được thật giả của hắn, ngay cả April nằm trong lòng hắn, nghe nhịp tim ổn định của hắn cũng không thể phân biệt được.
Nếu hắn có sự chiếm hữu, vậy thì sẽ ghét những người này. Khi con người đối mặt với người mình ghét, lại bị môi trường ở đây ảnh hưởng, ít nhất cũng sẽ không nhắc nhở họ về chuyện kiểm soát cảm xúc trong Rừng Hồng Ngọc.
Nhưng hắn lại nói ra.
Tông Khuyết nhìn con đường phía trước, nhấc chân bước qua cành cây, nhìn người trong lòng nói: "Cô cũng vậy, tốt nhất đừng nghĩ gì cả, nếu không ác ma sẽ bắt được điểm yếu sâu thẳm trong tâm hồn cô."
"Nhưng làm sao để không nghĩ gì được?" April tò mò hỏi.
"Đừng quan tâm đến bất cứ điều gì, cũng đừng mong đợi con đường tắt để trở về Ostor. Tin tôi đi, chỉ cần từng bước một đi, cuối cùng sẽ trở về được." Tông Khuyết nhìn y nói.
"Vâng." April vòng tay qua vai hắn khẽ cụp mắt. Trong đôi mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-nguoi-re-tinh-dam-sau/2985588/chuong-358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.