Hơi thở tràn vào khoang mũi rất dễ chịu, toàn thân đều trong trạng thái mềm mại, chỉ là mu bàn tay hơi đau do bị kim châm, nhưng bàn tay đó được đặt trong lòng bàn tay ấm áp khô ráo, vô cùng ấm áp và vững chãi.
Đầu ngón tay Nhạc Giản khẽ động, nhẹ nhàng mở mắt ra thì thấy được hình dáng người bên giường, cũng thấy được bóng lưng hắn hơi xoay đi.
Không cần nhìn rõ cũng biết là ai.
Mắt y bị tay che phủ, hàng mi khẽ chớp, chỉ có ánh sáng ấm áp lờ mờ lọt qua kẽ hở, không chói mắt chút nào, chỉ cảm thấy dễ chịu.
"Dậy rồi." Giọng nói vang lên bên đầu giường rất bình tĩnh.
"Ừm..." Nhạc Giản khẽ đáp một tiếng, nắm cổ tay hắn từ từ kéo xuống, nhìn rõ người đang ngồi bên giường.
Toàn thân hắn được tắm trong ánh sáng ấm áp, đôi mắt sâu thẳm đặt trên người y, tuy dung mạo còn mang theo chút nét non nớt của tuổi trẻ, nhưng sự điềm tĩnh đã không hề thua kém.
"Cảm thấy chỗ nào không thoải mái?" Tông Khuyết nhìn thanh niên khẽ chớp mắt thích nghi với ánh sáng, nói.
"Hả?" Nhạc Giản khẽ nhướng mày.
"Xin lỗi, trước đó đã quá phóng túng." Tông Khuyết v**t v* má y, nói.
Ánh mắt Nhạc Giản khẽ động, hơi nheo đôi mắt long lanh nước, khẽ cọ vào lòng bàn tay hắn rồi cười nói: "Nhưng em thích anh phóng túng mà!"
Không có chỗ nào không thoải mái, thoải mái vô cùng!
Mặc dù ở giữa có những trải nghiệm không thể thoát khỏi, nhưng kết hợp với thế giới này mà xét, có lẽ là do
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-nguoi-re-tinh-dam-sau/2986180/chuong-950.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.