Huynh trưởng như phụ thân
“Ừ, ta thấy không có gì hay hết? Tiểu đệ ta không nghĩ tới ngươi như vậy mà bỏ qua a.” Một tiếng cười cắt ngang người náo đó diễn kịch đến hứng trí, cũng cắt ngang tâm tình của hai người, Tư Mã Dực không hờn giận buông tiểu tử đang kháng cự kia ra, người nào đó nhìn Tư Mã Ngọc có chút thất vọng ngồi trên ghế.
Thấy mọi người đều nhìn mình, Tư Mã Trần lâu nay chưa lộ diện khởi khởi mi, phe phẩy chiết chiến (quạt) hỏi: “ Như thế nào, ta bỏ qua cái gì không?”
Vọng Nguyệt xấu hổ, Tư Mã Dực trầm mặc, chỉ có Tư Mã Ngọc vẫn duy trì trạng thái lười biếng nằm trên ghế: “Có nhưng thật ra cũng không có gì, bất quá Nhị ca ngươi sao giờ mới đến?” Bỏ lỡ một tuồng diễn hay, nhưng không chút thú vị, Tư Mã Trần bất đắc dĩ xoa xoa trán của mình, thâm ý nói: “Không có biện pháp ta tổng yếu phải an bày tốt mới có thể rời đi.” Hiện tại việc này không được tốt lắm, hai bên thật không hảo hầu hạ. Một bên muốn tiểu tử Lý Thắng kia còn sống, một bên muốn Lý Thắng hắn phải chết, nếu hắn không an bài mà rời đi, trời mới biết tiểu tử kia còn có thể sống khi hắn quay lại.”
Tư Mã Ngọc hiểu được gật gật đầu“ Nhị ca vất vả.” Sau đó tựa tiếu phi tiếu nhìn đôi phụ tử kia.
Tư Mã Dực sắc mặt không chút thay đổi nói một câu: “Nhị ca vất vả.” Vọng Nguyệt mạc danh kỳ diệu nhìn hoàng thúc, không hiểu hắn đang nói cái gì.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-nhi-luu-tinh/2543005/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.