Lịch sử lại đến
“. . . . .Như vậy, ta cần dâng lên tế phẩm gì?” Thanh âm Vọng Nguyệt khàn khàn mà trầm thấp, tim đâp càng lúc càng nhanh, thậm chí hắn còn cảm thấy thanh âm của Diệp Thường Thanh mơ hồ mà xa xôi. . . . . . .”
“Hài tử của ta, ngươi chỉ cần. . . . . .”
“Ta nguyện ý . . . .” Hoảng hốt khi nghe tiếng nói của của Vọng Nguyệt, nước mắt từ khóe mắt hắn chảy xuống, phụ hoàng chờ ta . . . . . .
Tư Mã Dực trong lòng nhảy dựng, Nguyệt nhi!
Mọi người chờ đợi bên ngoài, không biết tột cùng xảy ra chuyện gì, chính là chỉ thấy đột nhiên kết giới đang bao vây thánh thụ cùng với bọn họ đột nhiên tiến tớ Tư Mã Dực bao phủ y trong đó, cảnh vật chung quanh không ngừng biến đổi.
Tư Mã Dực gắt gao nhìn thân ảnh Vọng Nguyệt đã trưởng thành trước mắt, một tia ôn nhu cùng ý cười khi nhìn thấy thân ảnh trường bào xanh như nước trước mặt, trong ánh mắt tràn đầy tình yêu nhớ nhung khi li biệt lâu ngày.
“Nguyệt nhi. . . . .”Tư Mã Dực gắt gao theo dõi hắn, sợ trong nháy mắt, mọi thứ chỉ là mộng ảo mọi thứ điều biến mất không còn thấy gì.
“Phụ hoàng” Vọng Nguyệt cúi đầu nói “Chờ ta.”
Tư Mã Dực nhướng mày, dự cảm không tốt nảy lên trong lòng, y không hờn giận nói:”Nguyệt Nhi, lại đây!”
Vọng Nguyệt bất động, như trước mỉm cười nói: “Phụ hoàng, chờ ta.”
“Vọng Nguyệt! Ta không hiểu ngươi nói cái gì, nhanh lên lại đây!” Tư Mã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-nhi-luu-tinh/2543010/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.