Ảo ảnh
“Thanh nhi, thời gian của ta không nhiều lắm, không thể tái cùng người.” Kỳ Diệp lộ vẻ sầu thảm vuốt ve cô gái trước mắt khóc tới đôi mắt sưng vù.
“Diệp, diệp, chủ nhân , ô ô ô ô, sẽ không, Thanh Nhi hội chữa khỏi cho chủ nhân.”Cô gái càng khóc càng nghiêm trọng, nắm chặt tay Kỳ Diệp với hy vọng mong manh.
“Nha đầu ngốc , đừng tốn sức , đây là tâm bệnh , trị không hết được ” Miện cưỡng nở ra một nụ cười ôn nhu trên môi , Kỳ Diệp thở dài ,”Thực xin lỗi , nha đầu , ta có nói kết thúc chiến tranh sẽ liền cùng ngươi ẩn cư , sinh thương một tiểu oa nhi , chính là hiện tại. . . . . . . Khụ khụ!”
“Diệp , ngươi đừng nói , chúng ta mặc kệ chiến tranh ra sao , hiện tại ta liền mang ngươi đi , ô ô ô ô ô.” Cô gái ra sức nâng người nam tử đang ốm yếu lên, nhưng khí lực lại không đủ mà suýt ngã sập xuống.
“Nha đầu.” Dựa vào lưng cô gái, Kỳ Diệp thỏa mãn mà sầu não cảm nhận giây phút ấm áp cuối cùng, “Nha đầu, hiện tại ngươi có thể làm nghi thức để hạ sinh tiểu oa nhi đươc không?”
“Ân , ân.” Cô gái một bên dùng sức , một bên lung tung mà đáp ứng , đột nhiên nhớ tới cái gì , lại dùng sức phe phẩy đầu , “Không cần , không cần , chủ nhân , ta không cần , không cần như vậy đối với ta , ô ô ô ô.”
Cô gái bối rối muốn đem nam nhân này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-nhi-luu-tinh/2543011/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.