Hoàng tử Đại Ngu vào triều nghe chính sự càng sớm, thường càng đại diện cho vị trí của họ trong lòng bệ hạ và mức độ thông minh của bản thân hoàng tử.
Nhưng quy tắc này đối với Thịnh Phù Trạch thì hoàn toàn không có giá trị.
Tám tuổi, y đã nổi tiếng trong giới học sinh Kinh thành với danh hiệu "Trạch tiên sinh". Mười ba tuổi, khu vườn Phù Viên được hoàn thành, danh tiếng của y vang xa khắp Kinh thành.
Năm thứ hai khi Phù Viên được tân trang, hàng năm y đều tổ chức tiệc thăm quan vào dịp Tết. Không chỉ các công tử, tiểu thư ở Kinh thành mà cả dân thường vùng ngoại ô, ai đã từng vào khu vườn này đều biết đến danh tiếng của Tam điện hạ Thịnh Phù Trạch.
Y quá mức phô trương, đến nỗi các hoàng thân quốc thích, mệnh quan triều đình đều nghĩ rằng Tam hoàng tử có mưu đồ gì đó.
Nhưng trời đất chứng giám, Thịnh Phù Trạch chỉ đơn thuần muốn sống hết mình. Đã đến thế gian này, được sinh ra trong một gia đình tốt như vậy, lại có nhiều tài năng như thế, nếu sống ẩn nhẫn, bình thường, không có tiếng tăm gì, thì nửa đêm tỉnh giấc y cũng phải tiếc nuối thở dài.
Vì vậy, năm mười lăm tuổi, ban ngày Hoàng đế Nguyên Hưng cho y vào triều nghe chính sự, buổi tối Tam điện hạ lại giả bệnh trong cung Đồng Hoài.
Lên trên nôn mửa, xuống dưới tiêu chảy, đầu óc choáng váng, kêu bất kỳ thái y nào đến cũng chỉ đâu thì đau đấy, trông như sắp lìa khỏi cõi đời ngay tức khắc.
Động tĩnh lớn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-phu-om-yeu-benh-tat/178655/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.