Từ khi được Hoàng đế Nguyên Hưng đặc cách cho phép ra vào cung từ năm mười ba tuổi, Thịnh Phù Trạch không biết đã bao nhiêu lần đêm không về ngủ.
Nhưng thân là hoàng tử, cở lại chỗ nào cũng không phù hợp. Hoa lâu thì không thể, tửu lâu thì quá hoang đường, mà tới gần nhà quan viên bình thường cũng sẽ có tín hiệu phát ra ngoài, có thể gây ra biến cố chính trị. Y không muốn tham gia quá nhiều vào cuộc tranh đấu giữa các phe phái, nên cũng không thể tùy tiện tìm nhà để ở nhờ.
Vì thế, không cần suy nghĩ nhiều, mỗi khi tam điện hạ không về cung, y lại lén lút vào Kha gia, chui vào tiểu viện của Kha Hồng Tuyết, cười hì hì chen vào cùng một giường với hắn
Vừa lấy hơi ấm, vừa sát vào người, toàn thân mùi rượu phấn son, như một ma rượu không tỉnh táo, ôm lấy Kha Hồng Tuyết, thì thầm: “A Tuyết mềm mại.”
Thiếu niên không có nhiều cơ bắp, xương cốt đều mềm mại, da lại mịn màng, Thịnh Phù Trạch nói đúng là thật.
Nhưng hơi rượu nhè nhẹ lan tỏa trong màn giường, thân thể sát vào nhau, nói những lời này, có phần không tôn trọng người khác.
Người tuyết nổi giận mấy lần, cũng không biết mình tức cái gì, tóm lại tai và má đều đỏ bừng, sau này không cho y ôm mình ngủ nữa, nhưng lại không nỡ thấy một hoàng tử như y lang thang trên đường, đáng thương tranh chỗ với mèo hoang, Kha Hồng Tuyết đành dọn ra một căn phòng trong tiểu viện, dành riêng cho Thịnh Phù Trạch.
Cho nên Tam điện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-phu-om-yeu-benh-tat/178656/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.