***
Thấy Tần Uyển Uyển ngất xỉu, Giản Hành Chi ngây người, sau đó ném cúp vào lòng Tạ Cô Đường, vội vàng truyền linh lực cho Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển vẫn không tỉnh, Nam Phong bò qua, thở hồng hộc: “Đạo quân, có lẽ… chủ nhân mệt quá rồi.”
“Vậy phải làm sao?”
Giản Hành Chi luống cuống ngẩng đầu, Tạ Cô Đường cũng hơi mệt mỏi: “Đi về thôi.”
Giản Hành Chi nghe thấy lời này, vội vàng ôm người trở về Ninh phủ.
Tạ Cô Đường thấy Yên Vô Song bên cạnh đang bị Kim Kiếm Đồng Tử răn dạy, vỗ vai Nam Phong: “Ngươi đi theo Yên Vô Song, tiếp tục thăm dò tin tức.”
Từng người rời đi, không ai để ý Quân Thù dưới sông.
Hắn bập bềnh trôi nổi theo con nước, cơ thể không còn hô hấp, trong mơ hồ có người hỏi hắn: “Muốn sống không?”
Muốn…
Hắn không muốn chết…
“Được.” Người nọ khẽ cười: “Vậy thì sống.”
Vừa dứt lời, ánh sáng xanh lá bừng sáng trên người Quân Thù.
Hắn mở choàng mắt, sặc nước, cuống cuồng bơi lên bờ.
***
Tần Uyển Uyển được đưa về Ninh phủ.
Tất cả mọi người chạy tới, Thúy Lục liếc nhìn, nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”
Giản Hành Chi kể lại sơ lược sự tình, hơi ảo não: “Sớm biết nó muốn cúp, ta ngăn thuyền Yên Vô Song lại, tránh cho nó tốn sức rồi.”
Thúy Lục nghe thấy lời Giản Hành Chi, mặt lộ vẻ bàng hoàng.
Nàng nhìn Tần Uyển Uyển, lại nhìn Giản Hành Chi, ngẫm nghĩ hồi lâu, rốt cuộc mở miệng: “Cô ấy sống thật không dễ dàng.”
Giản Hành Chi thở dài: “Đúng vậy.”
“Bảo cô ấy nghỉ ngơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-phu-tung-la-long-ngao-thien/2046806/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.