Giản Hành Chi khiêu khích nhìn công tử Vô Ưu cách đó không xa, Tần Uyển Uyển bị che kín tầm mắt.
Công tử Vô Ưu đối diện mỉm cười, đôi mắt đào hoa dịu dàng nhìn chăm chú sau lưng Giản Hành Chi: “Chắn hẳn vị cô nương này là Quân tử kiếm năm nay?”
Giọng nói cao quý hoa lệ này thật khiến lòng người ngứa ngáy.
Vừa rồi Tần Uyển Uyển không nhìn rõ dáng vẻ của thanh niên kia, chỉ lờ mờ thấy được một dáng hình anh tuấn.
Nghe thấy giọng nói kia, nàng không kiềm được muốn xem thử người nọ, bèn thò đầu từ bên trái ra.
Giản Hành Chi lập tức nâng tay trái lên, lấy tay áo ngăn tầm mắt của nàng.
Tần Uyển Uyển lại thò người qua bên phải, Giản Hành Chi lập tức nâng tay phải lên, ngăn cản tầm mắt nàng.
Tần Uyển Uyển nhận ra Giản Hành Chi cố ý, nàng chui phía dưới tay áo của y, giữ chặt bàn tay định tóm lấy nàng, xuất hiện trước mặt công tử Vô Ưu: “Nếu người chiến thắng cuộc thi là Quân tử kiếm, vậy đó chính là ta.”
Trong lúc nói, rốt cuộc nàng cũng thấy được tướng mạo công tử Vô Ưu, không khỏi ngây người.
Túi da đẹp nhất mà đời này nàng từng gặp cũng chỉ được như Giản Hành Chi, mà tướng mạo người trước mặt không hề dưới cơ Giản Hành Chi.
Có điều tướng mạo Giản Hành Chi mang đến cảm giác khí khái anh hùng, bạch mai tu trúc, thanh tuấn ngời ngời.
Còn người thanh niên này lại có thêm sự nhã nhặn tri thức của riêng người đọc sách.
Nói trắng ra là trông có học
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-phu-tung-la-long-ngao-thien/2046833/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.