Nghe được câu trả lời này của Dụ Kiêu, Thẩm Yến nghẹn lời mấy giây, ném lại một câu “xuống ăn sáng, tổ đạo diễn nói có nhiệm vụ” rồi chạy xuống lầu nhanh như một làn khói.
Dụ Kiêu đóng cửa lại, chậm rãi sửa sang lại quần áo.
Anh quay người bật công tắc điện, cả phòng sáng bừng lên.
“Anh nói gì với anh ta vậy?” Thích Vãn ngồi ở trên giường, tóc rối bời, tiện tay quơ lấy một cái gối ném vào ngực anh.
Dụ Kiêu vững vàng tiếp được, sắc mặt như thường đặt gối về chỗ cũ: “Không có gì, chỉ nói chúng ta ngủ muộn.” Anh ngồi xuống bên giường, ngón tay gẩy gẩy tóc cô.
“Còn nói không có gì? Em cũng nghe được đấy nhé, anh nói ‘tối hôm qua mệt quá’, ai tối qua mệt mỏi với anh chứ?” Thích Vãn đấm vào ngực anh mấy cái: “Đã nói trời chưa sáng sẽ về phòng mình, sao anh không về hả?”
Dụ Kiêu đè lại nắm tay nhỏ táo bạo của cô, cười khẽ: “Ngủ sâu quá nên quên mất.”
Anh cúi đầu tới gần, bờ môi như có như không chạm vào vành tai phiếm hồng của cô: “Với lại, tối hôm qua chúng ta….quả thực mệt thật.”
“Anh còn dám nói!” Thích Vãn đẩy anh ra, trừng mắt một cái: “Đó không phải vì…”
Cô gãi gãi cánh tay không tiếp tục nói tiếp, níu lấy chăn ảo não không thôi: “Xong rồi xong rồi, Thẩm Yến sẽ nghĩ thế nào? Không chỉ có anh ta, trực tiếp cũng bắt đầu rồi?”
Cô đứng lên, khoát tay với máy quay phim: “Các bạn à, thật không phải như mọi người nghĩ đâu?”
Mà giờ phút này, người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-ruou-tren-moi/508014/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.