Có tài trợ kếch xù, lần này tổ tiết mục hạ vốn gốc, thuê một tòa biệt thự có suối nước nóng tư nhân vô cùng nổi danh tại địa phương, trang trí xa hoa, tầng 1 là phòng khách, tầng 2 là ba phòng ngủ có phòng vệ sinh độc lập.
Sau khi bắt đầu trực tiếp, hai nhóm khác đã lần lượt rời giường rửa mặt trang điểm, nhưng phòng Dụ Kiêu và Thích Vãn vẫn yên tĩnh, phòng ngủ không bật đèn tối tăm mờ mịt, lờ mờ có thể nhìn thấy trên giường lớn chăn mền rối bời cuốn thành một cục, bóng dáng hai người ôm nhau ngủ.
Đạo diễn: “Tại sao hai người bọn họ còn chưa chịu rời giường?”
Nhân viên: “Có thể là…mệt mỏi.”
Đạo diễn: “…”
Tối hôm qua lại mệt rồi hả
Ông ta nhíu mày, trực tiếp đã bắt đầu, phần lớn người xem tụ tập bên phòng bọn họ, cũng không thể để cư dân mạng xem hai người nằm ngủ?
Cân nhắc bây giờ Thích Vãn và Dụ Kiêu cũng coi như là kim chủ của tiết mục này, tổ tiết mục không thể giống kỳ đầu xử lý thoải mái như vậy.
Đạo diễn nhẫn nại hút xong một điếu thuốc, thấy phòng còn không có động tĩnh mới bàn giao một nhân viên công tác đi lên gõ cửa.
Hôm qua Thích Vãn và Dụ Kiêu ngồi máy bay mười mấy tiếng tới Thụy Sĩ nên còn đang bị lệch múi giờ, trong lúc mơ mơ màng màng nghe thấy có người gõ cửa liên tục không ngừng, quấy rầy giấc mộng người khác.
Thích Vãn lẩm bẩm một tiếng, xê dịch người chui vào ngực Dụ Kiêu.
Dụ Kiêu hé nửa mắt, ôm chặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-ruou-tren-moi/508017/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.