“Chủ nhân”
Yến Hoàn…
Nhiễm Duyệt sững sờ nhìn người trước mắt và chính nàng cũng không rõ tâm trạng mình trong khoảnh khắc ấy.
Người thiếu niên trong ký ức chưa từng gọi nàng tiếng “chủ nhân” bao giờ.
Tất cả trước mắt, giả dối tới nực cười.
Nhưng nàng cười không nổi…
An Hành đứng bên trông thấy vẻ mặt của nàng, cất lời châm biếm: “Cô không tưởng là thật đấy chứ?”
Nhiễm Duyệt nhíu mày, trừng mắt với Dạ Điệt – kẻ đang biến ảo thân hình kia, lớn tiếng trách mắng: “Yêu ma vô sỉ, dám khi nhục chiến linh của ta!”
Lời nói vừa dứt, từng luồng sáng dâng lên từ bên dưới chân nàng, bện thành xiềng xích, kéo tới trói chặt Dạ Điệt chỉ trong phút chốc.
Dạ Điệt cười khẽ: “Cô biết không, để huyễn hóa ra hình dạng này khó nhằn lắm đấy.
Trong các thủ hạ của Cức Thiên phủ, chỉ có U Chập là từng gặp tên Chiến Linh này của cô.
Thế nào, giống chứ?”
Nhiễm Duyệt không nói gì, giơ tay lên, siết chặt xiềng xích thêm, bóp lấy yết hầu Dạ Điệt.
“Ồ, là phẫn nộ à…” Giọng Dạ Diệt hơi khàn đi, nhưng ý cười vẫn ngang tàng như trước, “Lòng người yếu đuối quá thể, biết rõ là giả mà vẫn cứ dao động đấy thôi.
Và mỗi khi nỗi lòng dao động, chính là lúc Linh ky dao động, nhỉ?”
Nghe thấy lời này, lòng Nhiễm Duyệt trầm xuống.
“Kinh hoàng, sầu lo, hối hận…” Dạ Điệt giơ tay, vuốt lên chính sợi xích đang siết lấy cổ họng gã, ý cười lấp lánh trong mắt, “Cứ tiếp tục đi, ta sẽ không đánh trả đâu.”
…
Trên đỉnh Thần Dục, sấm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-sao-dem-ay/305280/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.