Cơm tối có muối, một nhóm người ngấu nghiến ăn sạch canh và thịt nướng, đám phụ nữ đành phải làm thêm một đợt thịt nướng nữa mới coi như thỏa mãn, mọi người vỗ bụng tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm tiêu thực. Lam Nguyệt cũng uống thêm một bát canh cá, thấy mọi người ở nơi cư trú đều ăn no căng rồi thì ngẩng đầu hỏi Trát Nhĩ: “Trát Nhĩ. . . thú săn còn đủ chứ?”
“Ừ, còn đủ, hôm nay vừa được ăn muối, tất cả mọi người đều ăn nhiều một chút, không sao” Trát Nhĩ gật đầu.
Không trách được Lam Nguyệt cho rằng thức ăn không đủ, là vì bữa nay đám người kia ăn quá kinh khủng, mọi người đều no căng ngồi dưới đất không đứng dậy nổi, nên dọa Lam Nguyệt tưởng bọn họ đã ăn sạch thức ăn rồi.
“Á… Tôi… đi tiểu…” Kết quả của việc uống quá nhiều canh chính là thế này đây, Lam Nguyệt muốn đi nhà xí rồi.
Trát Nhĩ ôm cô rời khỏi sơn động, đến phía sau núi đá. Lúc Lam Nguyệt vừa tới, cô thấy toàn bộ người ở nơi cư trú đều đi đại tiểu tiện ở khu vực bên cạnh núi đá, giữa ban ngày ban mặt… Lam Nguyệt thường xuyên tránh chỗ kia ra, chỉ sợ nhìn thấy thứ không nên thấy. Lúc bản thân cô muốn giải quyết đều phải vòng ra mặt sau, dù có gấp cô cũng nín đi ra đằng sau đi tiểu, hơn nữa người ở núi đá lúc đại tiện đều dùng lá cây để chùi.
Lam Nguyệt cũng phải nhập gia tùy tục, cô sợ lá cây sẽ bị thủng, hoặc lau không sạch, thường xuyên mang một bó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vien-co-hanh/1040528/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.