Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc bước vào thang máy, Kiều Thiệu Bắc đột nhiên nói một câu: “Hôm qua Dương Dương và Nhạc Nhạc ở hiện trường cứu người, mà chú Triển cũng là được người cứu…”
Thân thể Triển Tô Nam chấn đông mạnh một cái, nhìn về phía Kiều Thiệu Bắc, trong mắt đối phương cũng có ý giống y vậy. Thang máy tới nơi, hai người vội vàng ra khỏi thang máy, đi về phía phòng bệnh, ngay trước 1 giây bọn họ mở cửa phòng bệnh ra, trong phòng bệnh, một ông cụ lấy tốc độ cực nhanh phóng từ trên mặt đất lên giường bệnh, một chút cũng nhìn không ra được ngày hôm qua ông cụ đã dạo quanh cửa địa ngụ một vòng.
Cửa phòng bệnh bị đóng lại, Triển Tô Nam thực buồn bực mà mở ra, vừa bước vào thì nhìn thấy sắc mặt cha có chút đỏ đang nằm ở trên giường, chú Chú Kiều thì ngồi ở bên giường, sắc mặt Triển Tô Phàm có chút mất tự nhiên mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Hai người còn chưa tiến vào, thì người ở trên giường và bên cạnh giường đã hướng bọn họ lớn tiếng hỏi: “Đứa nhỏ bị sao vậy?” hai ông cụ ăn ý đến 10 phần khiến cho Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đầy bụng nghi hoặc. Từ khi nào thì ba lại quan tâm đến Dương Dương và Nhạc Nhạc như thế?
Khó hiểu trên mặt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc làm cho hai ông cụ lập tức nhận ra sự khác lạ của mình, Triển Tô Phàm nhanh chóng mở miệng giải trừ xấu hổ cho hai ông cụ, nói: “Em nói cho ba và chú Kiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vien-khe/1143855/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.