La Kiệt cũng gọi cho Triển Tô Nam một cuộc, nói cho y biết tim của ông Triển đã không còn nghiêm trọng, có thể về nhà tu dưỡng. Nghe La Kiệt nói xong, Triển Tô Nam cũng yên tâm hơn. Đến giữa trưa, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cầm 3 hộp sủi cảo lớn và một bình giữ ấm đựng canh bí đao rong biển do Cố Khê làm, lái xe về nhà họ Kiều. Triển Tô Phàm và một người nữa chạy ra đón bọn họ, hai người rất kinh ngạc, hỏi: “Anh Hải Trung? Sao anh lại tới đây?”
Ngụy Hải Trung nói: “Hôm nay ông cụ xuất viện, đương nhiên anh phải tới rồi. Anh nghe Tô Phàm nói cánh tay Dương Dương bị thương, sao vậy?”
“Xương cánh tay bị nứt một chút, La Kiệt đã chữa trị. Đợi lát nữa sẽ kể tỉ mỉ với anh.” Triển Tô Nam trả lời.
Triển Tô Phàm cầm lấy một cái gói bằng vải nặng trịch ở trong tay Kiều Thiệu Bắc, Kiều Thiệu Bắc dặn dò: “Bên trong là sủi cảo do Tiểu Hà làm, cậu tới phòng bếp bảo người hầu bỏ ra khay đi, chúng ta chuẩn bị ăn.”
“Vâng.” Triển Tô Phàm bước nhanh rời đi.
Cùng Ngụy Hải Trung bước vào phòng khách, Triển Tô Nam nhíu mi, nói: “Ba, sao ba không chịu nằm nghỉ?”
Ông Triển đang suy tư, nào có tâm trí đi hưởng thụ sự quan tâm của con trai, chỉ nói: “Khi nào mệt ta sẽ nghỉ, ngươi đừng quan tâm mù quán.”
Thế nào là quan tâm mù quán? Định nói nữa, nhưng cảm thấy ông cụ vẫn còn tinh lực ăn nói ngang ngược, nên Triển Tô Nam cũng không khuyên nữa, chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vien-khe/1143858/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.