Nghe trọn lời ấy, Lưu Quang đã hiểu cả rồi.
Cậu lập tức cảm thấy thân thể đông cứng cả lại, tay chân lạnh ngắt.
Thì ra là vậy!
Cậu vẫn lẫy làm lạ, vị Nhị điện hạ tôn quý vô cùng kia sao lại vừa mắt mình? Giờ thì đã hiểu mọi việc đều có nguyên do.
Khó trách từ lần đầu gặp mặt, hắn đã luôn quấn lấy mình.
Khó trách hắn dùng mọi thủ đoạn, cũng muốn trái tim Lưu Quang.
Khó trách hắn tò mò về thân thế bản thân, dò hỏi nhiều lẫn.
Thì ra, hắn chỉ đơn thuần muốn lợi dụng cậu thôi.
Lưu Quang tuy sớm biết Đàm U không hẳn là thật tâm, nhưng khoảnh khắc biết được chân tướng vẫn cảm thấy miệng đắng chát, không thể nói rõ đây là cảm giác gì nữa.
Thì ra ánh mắt si tình kia, nụ cười ngọt ngào ấy, tất cả đều là giả dối.
Từ trước đến nay, chưa từng có ai thích cậu như vậy.
Nghĩ đến đây, Lưu Quang đột nhiên muốn cười.
Cậu không biết mình nên thấy may mắn vì chưa sa vào quá sâu, hay là… tiếc rằng mình tỉnh lại quá sớm?
Trong lúc Lưu Quang vẫn còn ngẩn ngơ, Phượng Tử Hi lại dùng giọng thô khàn kia hát lên, lời hát đứt quãng, lẫn vào lời lẩm bẩm mơ hồ: “Ta biết thứ đó ở đâu, ta vẫn chờ hắn tới hỏi ta. Nhưng hắn không đến, hắn còn nói ghét giọng nói của ta…”
Phượng Tử Hi vừa nói vừa ho, ánh mắt đục hẳn, hiển nhiên đã mất đi lý trí, tứ chi bị xích sắt khóa chặt vùng vẫy, chẳng mấy chốc mà máu chảy ra.
Lưu Quang lúc này mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vien-ngoc-ke-ben/100637/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.