Trái tim Lưu Quang tưởng như ngừng đập, thất tha thất thểu đi tới trước, mới dám gọi tên người thiếu niên kia: “Tử Hi…”
Phượng Tử Hi nghe thấy, con mắt khẽ chuyển động, trên mặt cuối cùng cũng có chút sinh khí, mong manh đáp: “Lưu Quang ca ca.”
Khi cậu mở miệng, tiếng nói như thể ngậm đá trong miệng vậy, thô mà khàn.
… hoàn toàn khác giọng nói như chuông bạc trước kia.
Chân Lưu Quang mềm nhũn, lập tức nhào tới nắm lấy tay hắn, run rẩy nói: “Tử Hi, sao em lại ở đây?”
Phượng Tử Hi chớp mắt, dường như không hiểu nổi, phải hỏi lại: “Em ở đâu cơ?”
Lưu Quang thấy bộ dáng cậu như thế, đành phải hỏi lại: “Giọng em bị làm sao vậy?”
Cậu đã mơ hồ đoán được, nhưng suy nghĩ đó quá đáng sợ, nên không dám thừa nhận.
Phượng Tử Hi ngẩn ngơ hồi lâu, rồi cũng tỉnh táo hơn, miệng nhếch lên, lộ ra muốn cười mà không cười nổi.
“Nhị điện hạ không thích nghe ta hát, nên bảo ta uống thuốc.” Vẻ mặt cậu vẫn ngây thơ hồn nhiên như thế, “Ngài không khiến ta câm hẳn, nên vẫn là đã nương tay rồi, phải không?”
Lưu Quang nghẹn thở, làm sao có thể đáp được?
Tay cậu kịch liệt run rẩy, ngực đau đớn như trời rung đất chuyển.
Cậu thật ngu xuẩn, cho rằng Phượng Tử Hi đã sớm rời Huyễn Hư Đảo, sao có thể ở đây chịu tra tấn. Hiện giờ nhớ lại, Đàm U chỉ nói sẽ sắp xếp thỏa đáng rồi đưa phượng hoàng đi, nhưng nào có nói là ngày nào, đến cùng thì ai biết hắn muốn sắp xếp đến ngày tháng năm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vien-ngoc-ke-ben/100638/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.