Sau đêm đó, Lưu Quang không nghe thấy tiếng hát của phượng hoàng nữa.
Ngược lại, Đàm U hai ngày liên nằm trên giường, quấn kín chăn rên rỉ không ngừng.
Thì ra đêm đó hắn mượn rượu trêu chọc Lưu Quang, dù Lưu Quang không rút kiếm chém người, nhưng có đá một phát cho rơi tõm xuống nước.
Hàn khí trong nước đương nhiên không làm gì được Đàm U, nhưng có được cơ hội như thế hắn sao có thể bỏ phí? Lập tức ra vẻ đáng thương muốn sống muốn chết, dù đã về phòng mình, vẫn nắm chặt lấy tay Lưu Quang không buông.
Lưu Quang biết hắn đang diễn trò, nhưng không thể mặc kệ được, đành dở khóc dở cười ngồi bên giường chăm sóc.
Đàm U rất hiểu thủ đoạn được một tấc lại tiến một thước, thừa cơ quấn lấy người ta nói chuyện hết trên trời dưới bể. Hắn vốn học rộng biết nhiều, lại đang nỗ lực muốn Lưu Quang vui vẻ, nên đem đủ chuyện từng chứng kiến trước kia ra nói, nói rất chân thực hấp dẫn.
Lưu Quang lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng gật đầu một cái. Cậu hiểu Đàm U đang cố tình khoe khoang, nên cố ý hỏi: “Trên đời này… có điều gì Nhị điện hạ không biết không?”
“A…” Đàm U nghĩ ngợi, rồi nghiêm túc đáp, “Lúc nào thì em sẽ thích ta?”
Lưu Quang ngơ ngác, chợt thấy má nóng lên, lập tức đẩy tay hắn ra.
Đàm U cũng không giận, chỉ nhìn cậu bằng cặp mắt sáng ngời, cười nói: “Ôi chà, có lẽ là còn lâu nữa.”
Lưu Quang im lặng một lát, rồi quay đầu đi, một lúc sau mới nói: “Tôi cũng không phải là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vien-ngoc-ke-ben/100642/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.