Lưu Quang nhắm mắt, quyết định không nói cảm ơn gì hết, đưa tay lên, trường kiếm ghé sát vào cổ Đàm U.
Đàm U chẳng để ý mặc cậu trừng mình, từ tốn thả lỏng vòng ôm, cười nói: “Còn hoạt bát như thế, xem ra không đáng ngại.”
Lưu Quang chỉ đành chịu thua người này, thu kiếm lại xoay người, làm bộ như kẻ kia không tồn tại, nhanh chân đi hướng phía góc tường.
Tay hắn hơi dùng sức, mũi kiếm nổi lên ánh lam, vung lên vài lần, dễ dàng đào thành một hố sâu trên mặt đất. Sau đó xếp đặt bộ xương lại, cẩn thận chôn xuống dưới, lại tỉ mỉ lấp đất lên.
Đàm U khoanh tay đứng nhìn, thấy Lưu Quang có vẻ ngơ ngẩn, liền bước đến bên cạnh hắn, dường như thờ ơ hỏi: “Em vừa nãy nói thật lòng?”
“Gì cơ?”
“Nếu người em thích không phải Bạch Thất Mộng, chỉ là một con người trần gian, có thật em sẽ vì hắn bỏ hết tất cả, chỉ làm một người bình thường?”
Lưu Quang giật mình, quay đầu nhìn Đàm U, trong mắt chợt dậy sóng, nhẹ nhàng nói: “Nói được chưa chắc đã làm được, làm được… thì cần gì phải nhiều lời?”
Dứt lời, không nhìn nhị điện hạ tôn quý không gì sánh được kia nữa, xoay người ra khỏi tiểu viện.
Cậu cực ghét hơi máu tanh, thế nên tìm một dòng suối nhỏ gần đó, dùng nước suối rửa sạch bội kiếm. Chợt nhớ tới nụ hôn vừa nãy, vội vã cúi đầu uống mấy ngụm nước, rửa sạch miệng luôn một thể.
Đàm U ở bên cạnh nhìn thấy hết, không động cũng không giận, lại còn cười vang, tâm tình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vien-ngoc-ke-ben/100656/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.