Ngày quay về Thái Sơ cung, Tiên Huệ đã tới chỗ ta chờ từ sớm, hai năm không gặp nàng, nét ngây ngô trẻ con dần mất đi, mặt mày thêm vài phần tinh ranh.
Nàng vòng vo quanh ta ước chừng vài vòng, mới tấm tắc nói: "Tỷ tỷ rốt cục đã trở lại." Ta cười nhìn nàng: "Đừng nghịch, hai năm nay không phải gặp qua vài lần sao?" Mặc dù cách xa Thái Sơ cung, nhưng mùng một mười lăm ta đều vào cung thỉnh an, luôn có vài thời điểm có thể gặp nàng.
Đôi mắt hạnh của Tiên Huệ vụt sáng, cười vui vẻ: "Đó là ở bên Hoàng tổ mẫu, ngồi phải ngồi thẳng, nói nằng phải nhỏ nhẹ, mắt không được liếc ngang dọc, nói không dám nói nhiều, có gặp cũng như không gặp." Ta nhìn chăm chú lắng nghe, đồng tình: "Quả thực không giống."
Nàng ở lại chỗ ta, thẳng đến lúc dùng xong ngọ thiện, mới không ngồi yên được nữa, bèn lôi ta ra cung.
Cả đường đi nàng hồ hởi kể về yến tiệc ban thưởng cho tân khoa tiến sĩ ở Khúc Giang, cười đến không khép miệng được, lên đến Lệ Xuân Đài, đưa mắt nhìn toàn bộ thành trì Thái Sơ cung, mới ngừng cười: "Nơi này là tốt nhất, có thể ngắm nhìn toàn bộ Thái Sơ cung, cũng có thể trông thấy Lạc Thủy vắt ngang qua Thần Đô". Nàng vừa nói, ánh mắt mang theo khát khao, nhìn xa xa: "Như tỷ tỷ vẫn tốt hơn, có thể thường xuyên ra vào cung, không giống ta, chỉ có đứng ở chỗ này mới có thể chân chính thấy được Thần Đô."
Ta an ủi nàng: "Chờ sau khi muội gả ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vinh-an/1120621/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.