17
Tôi biết chuyện cũ em định kể.
Ấy cũng là chuyện cũ của tôi.
Ngón tay tôi giấu trong túi áo bấu chặt vào lòng bàn tay. Em sẽ không thấy mu bàn tay nổi gân, cũng như cõi lòng dậy sóng của tôi, mặt tôi vẫn điềm tĩnh như cũ.
18
Em thấy tôi im lặng, không ứng thanh ứng lời gì cả, giọng điệu em ổn định thuật lại, cứ như nhân vật chính trong chuyện không phải là em mà là một người dưng nước lã nào đó.
– Cũng giống hiện tại, ngay từ nhỏ em đã mắc chứng pheromone hỗn loạn. Chỉ là, bên trời kia, sau khi em phân hóa thành Alpha, em với anh Quan nỗ lực hết mình, mặc kề sự đời mà bên nhau thôi. – Kể đến đây, giọng điệu bình tĩnh, nhẹ nhàng của em lẫn chút hoài niệm – Ấy là đoạn thời gian đẹp nhất trong hồi ức của em…
Ấy là đoạn thời gian đẹp nhất.
Bỗng mắt tôi nóng lên.
Tôi vội chớp mắt, thấy em đang đắm chìm trong những ký ức ngọt ngào mà không để ý đến tôi, tôi khẽ thở phào.
Tôi cũng không biết tôi đang sợ điều gì nữa. Chắc là, tôi bên trời kia, kết thúc quá thảm, bị em biết hết.
Biết rằng anh Quan chững chạc, trầm lặng bỗng có hành động phí hoài bản thân anh đến thế.
Thật không thế tin nổi, nhất là với em.
Phần sau của mẩu chuyện cũ, chúng tôi tự biết, thế nhưng tôi hơi sợ nghe lại. Em bình thản kể lại, thật ngoài dự đoán của tôi.
Em phát bệnh, chúng tôi buộc phải tách xa nhau, tôi ra nước ngoài, em ở lại phẫu thuật…
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vinh-biet-em-huu-lam/1729145/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.