Lúc em đi du lịch về, em có mua ít quà cho tôi.
Tôi từng nói rồi. Hồi tôi ở nước ngoài, tôi điên cuồng làm việc quên ngày quên đêm, nên chả đi du lịch bao giờ.
Mặc dù quà của em là vài món đồ kỷ niệm ở khu du lịch, nhưng tôi vui lắm.
Tôi mở quà ngay trước mặt em, thuận miệng hỏi:
– Chơi vui lắm à?
Lời em đáp chậm hơn tôi nghĩ, cứ như hồn em mới trở về xác em, đáp rằng:
– Cũng được…
Tôi ngẩng đầu, nhìn em.
Ánh mắt em hơi hướng xuống, em nhìn tay tôi. Trong bầu không khí yên lặng này, tai em khẽ ửng đỏ.
Tôi chợt nhớ ra: mối quan hệ của chúng tôi hiện tại khá là rối rắm, chắc là em vẫn chưa quên bộ sưu tập trong điện thoại tôi.
Tôi nghĩ một lúc, đành mở lời hỏi han:
– Em với Phi Phi ổn chứ?
– Ổn lắm. – Lần này em đáp lẹ lắm, nâng mắt nhìn tôi một cái rồi thôi.
Dù sao tôi cũng chẳng phải diễn viên chuyên nghiệp, nghe em đáp thế – tôi không thể vờ như chả có chuyện gì, đành cười gượng:
– Vậy là tốt rồi.
Em nói tiếp:
– Mẹ tôi hỏi tôi về chuyện hôn nhân của với Phi Phi.
Tôi ngây người.
– Đúng hơn là, đính hôn ạ. – Em vẫn không nhìn tôi, giọng điệu hoang mang – Tôi không biết nữa, tôi cứ thấy…
Tôi tự hiểu nỗi hoang mang của em – hẳn là em đang lo lắng trước khi bước vào một cuộc hôn nhân chính thức nhỉ?
Tôi thấy hết tình cảm em dành cho Phi Phi, chỉ là chuyện này đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vinh-biet-em-huu-lam/1729170/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.