Trái với lúc đi, chúng tôi im lặng trở về.
Em đi kế bên tôi. Tôi lén nhìn em, thấy em cứ cúi đầu hoài, tai em hơi đỏ… không biết em đang nghĩ gì.
Tôi đành bình tĩnh trước vậy.
Tự dưng để lộ mảnh tình cảm này, tôi chẳng thể giả vờ phóng khoáng như lúc trước nữa, mà em cũng chẳng còn là Thanh Nghiễn trong lòng tôi…
Nhưng mà… nó lạ lắm. Cho dù chuyện gì xảy ra, tôi càng lúc càng lý trí hơn.
Sau khi vào nhà, tôi nhìn em thất thần về phía phòng em, tôi khẽ hắng giọng, gọi em.
– Thanh Nghiễn, xin lỗi… anh khiến em khó xử rồi.
Em cứng đờ, xoay người, nhìn tôi.
Sau khi nhìn bóng mình trong mắt em, tôi bỗng không nói thêm được nữa, cố nén hết mọi khổ sở, hổ thẹn, uất ức, khó chịu do sức khỏe bất ổn của tôi, kiên cường mở lời:
– Chuyện qua cả rồi. – Tôi nhìn chỗ khác, giọng điệu tỏ vẻ bình thản – Thế nên, quan hệ bạn cùng nhà của chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng gì đâu. Quan hệ bạn bè của chúng ta cũng thế.
Em cười nhạt:
– Đương, đương nhiên rồi.
Sau khi nghe em đáp, tôi thở phào, đồng thời tim tôi khẽ nhói.
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nhìn thẳng vào mắt em:
– Đi du lịch tình nhân vui vẻ… với Phi Phi nhé.
Tôi về phòng.
Lời giải thích này có tính “giấu đầu hở đuôi”, tôi không rõ là tôi muốn giấu giếm quan hệ thật sự giữa hai người chúng tôi, hay là tôi thật lòng muốn vậy nữa.
Thật ra trước đây tôi tin rằng tôi giấu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vinh-biet-em-huu-lam/1729173/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.