Sau khi tôi ra khỏi bệnh viện, tôi vứt tờ kết quả xét nghiệm vào thùng rác.
Tôi móc một điếu thuốc lá khỏi túi quần, chuẩn bị châm lửa thì điện thoại rung.
Nhạc chuông cài riêng cho người nọ.
Tay tôi sắp không giữ nổi điếu thuốc nữa rồi. Tôi mệt mỏi thở dài, vứt điếu thuốc ấy vào thùng rác.
Tôi nhấn “nhận cuộc gọi”, chưa kịp lên tiếng thì đầu bên kia vui vẻ hỏi han:
– Quan Nghị, anh đang ở đâu đấy?
Tôi quay đầu, nhìn bệnh viện sau lưng, cười nhạt, nói mò:
– Anh ở nhà… sao thế?
Thật ra người nọ cũng chả quan tâm tôi đang ở đâu, người chỉ muốn chia vui với tôi:
– Biết gì không? Phi Phi nhận lời cầu hôn của tôi rồi!
– À…
Yết hầu tôi tự ứng thanh, âm điệu kì lạ khiến tôi chỉ muốn giấu đi, đồng thời tôi chẳng nghe thêm được nữa. Tôi hắng giọng, nhẹ nhàng đáp:
– Vậy à. Tốt quá. Chúc mừng em…
Tốt quá. Tốt quá.
Đầu bên kia cười vui mừng hơn, đến nỗi đầu bên này cũng cảm nhận được hạnh phúc ấm áp của bển:
– Thật đó! Tôi hạnh phúc quá, việc đầu tiên là tôi muốn chia vui với anh. Tôi thân anh nhất mà!
Tôi chớp mắt, đáy mắt khẽ trùng xuống:
– Nào làm lễ?
– Lễ giờ hơi sớm, nhiều việc cần chuẩn bị quá. Chúng tôi định đính hôn trước, tôi chờ không nổi nữa. Ây, không nói nữa, Phi Phi gọi tôi rồi. Lát sau lại gọi anh nhé. Tôi cúp máy đây.
– Kỷ…
– Tút… tút…
Tôi thở dài, cất điện thoại.
Người nọ vẫn vội vã như trước. Nếu người quan tâm tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vinh-biet-em-huu-lam/1729201/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.