Leonidovich Hopner được ôm từ phía sau, đó là một cái ôm mạnh mẽ mà cũng thật dịu dàng, ẩn chứa thông điệp yêu thương, người nữ chúa đứng cuối đường, cảm thấy rằng mình trở nên nhỏ bé trong vòng tay ấy, cô chẳng phải là một vị Quân Chủ thép như đã từng, không là một vị chúa đầy quyền năng, trong vòng tay của Phạm Nhã, cô chỉ là một người phụ nữ mà thôi, và cô được che chở, bảo vệ khỏi mọi khó khăn, sự sợ hãi.
Nó khiến trái tim của cô tan chảy.
Leonidovich Hopner không mắng Phạm Nhã nữa, cô chẳng gắt gỏng, mà cô tựa đầu lên khuôn ngực của chúa tể: "Nhã à, Nhật Hạ buồn lắm, lúc trở về và không nhìn thấy cha mẹ đâu, Nhật Hạ rất buồn đó."
Cô thủ thỉ: "Ông nội giận lắm, ông đốt hết tranh của cha và mẹ."
Phạm Nhã ôm Leonidovich Hopner, lắng nghe cô.
Cơ thể của Leonidovich Hopner thật mềm mại, nó cũng run, theo những nỗi lòng của một người con gái, đang lạc giữa những hoang mang và nỗi thất vọng không tên về cha và mẹ của mình, Lucius Hopner và Astoria Evergreen biến mất khi mà cô cần được sự an ủi của họ nhất, khi mọi dấu hiệu đều cho thấy họ phản bội cô và Engel Hopner.
Cô vẫn tin tưởng họ, nhưng điều đó không bù đắp được sự lạc lõng của cô.
Leonidovich Hopner quay mặt sang để nhìn Phạm Nhã: "Ngươi sẽ còn đi rất xa, sẽ đến lúc mà ngươi khám phá hết mọi ngóc ngách và bí mật của thế giới này, ta luôn tin như vậy.
Nếu ngươi tìm thấy cha và mẹ của ta, và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vinh-quang-chua-te/760332/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.