Chu Nguyên Quần liệt kê cặn kẽ sở thích của Trì Nhạc Thiên cho Tần Sinh nghe, chi tiết hơn trong tài liệu mà Tần Sinh có rất nhiều. Tần Sinh im lặng lắng nghe, thi thoảng lại gật đầu, thể hiện mình đang ghi nhớ.
Chu Nguyên Quần nói một hơi rất nhiều, rót cho mình cốc nước, sau đó nói: “Ông chủ thích màu đỏ, sau này nhớ mang cà vạt màu đỏ.”
Tần Sinh gật đầu, “Vâng.”
Chu Nguyên Quần chậm rãi nói: “Qu@n lót cũng nhớ mặc màu đỏ.”
Tần Sinh: “…vâng.” Hắn nhớ lại cái qu@n lót chữ T màu đỏ của Trì Nhạc Thiên.
Chu Nguyên Quần: “Màu đỏ trừ tà, ông chủ hơi có chút mê tín.”
Trì Nhạc Thiên trong miệng Chu Nguyên Quần thoạt nghe không có gì khác với những người chủ bình thường ngoài kia, Tần Sinh kiềm chế không để vẻ mặt mình co giật, gật đầu.
“À, đúng rồi, ông chủ kị nhất một chuyện,” Chu Nguyên Quần khom người, ra vẻ thần bí vẫy tay với Tần Sinh. Tần Sinh cong lưng, nín thở tập trung lắng nghe, Chu Nguyên Quần hạ thấp giọng nói: “Ông chủ cực kỳ không thích nghe tiếng cười lạnh, vừa nghe là nổi giận ngay.”
Tần Sinh: …
“Chu Nguyên Quần, ngậm cái mồm của cậu vào.”
Giọng nói của Trì Nhạc Thiên bỗng nhiên vang lên ngay bên người, Tần Sinh giật thót cả mình, vô thức ngồi thẳng người ngoái đầu nhìn lại, đầu cầu thang không một bóng người.
Chu Nguyên Quần thong thả nhỏm người dậy, uống một hớp, mới trả lời: “Ông chủ, anh tắm rửa xong rồi?”
“Cút lên đây.”
Lúc này Tần Sinh mới nhận ra giọng nói vang ra từ trong pho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vinh-quang-gianh-lay-nam-chinh/1465586/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.