Giữa mùa đông lạnh giá, thôn Dã Trư dưới chân núi Đại Hưng An bị bao phủ trong trận bão tuyết. Thôn nhỏ này có hơn hai mươi hộ dân, tất cả đều sống bằng nghề săn bắn. Những ngôi nhà tranh thấp bé nằm rải rác xa gần trong làn sương tuyết mờ mịt.
Bà Ngô và Nhị Nha đã về thôn được hơn mười ngày. Vì căn nhà cũ bị sập nên họ đành ở tạm nhà con gái lớn.
Lần này bà Ngô mang theo chút tiền bạc về, trích một phần ra để giúp con gái lớn xây nhà mới. Sáng sớm con rể đã dẫn cháu trai đi đốn gỗ, lúc này Đại Nha đang cầm lược, ấn đầu Nhị Nha xuống giường để bắt chấy, còn bà Ngô đang ngồi dưới đất giặt giũ quần áo.
"Ối, bên ngoài có tiếng gì vậy?" Bỗng Nhị Nha lên tiếng.
Bà Ngô và Đại Nha đều sững người, vội đứng dậy chạy ra ngoài xem. Họ chỉ thấy trong làn sương tuyết mờ mịt có năm, sáu chiếc xe trượt tuyết đang chạy tới, trên xe chở đầy người toàn thân phủ đầy tuyết trắng xóa.
Vì khoảng cách xa nên họ không nhìn rõ đó là những ai, nhưng thuê năm, sáu chiếc xe trượt tuyết cùng lúc là điều rất hiếm thấy ở thôn này.
Bà Ngô sầm mặt, quay vào nhà hỏi Nhị Nha: "Nếu ông chủ đến, con phải nói như thế nào?"
Đây không phải là câu hỏi, mà là một "bài kiểm tra". Từ khi rời Bắc Bình, bà ấy đã bắt đầu dạy Nhị Nha, nếu ông chủ tìm đến thì phải nói thế này, thế kia...
Mắt Nhị Nha sáng lên, cô bé bật dậy khỏi giường: "Á,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vinh-quang-trong-thu-han-ly-cuu-tuan/2708291/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.