Vừa lái xe vào đến nhà hắn không nói tiếng nào liền mở cửa bước xuống xe rồi đi vào nhà một mạch để lại nó một mình . Nó cũng biết là hắn giận nhưng chỉ là không ngờ giận đến mức này, nó nghĩ rồi đem cái mặt tái mét lủi thủi vào nhà. Chui zô bếp nó rót một cốc nước rồi ra sofa ngồi: _" Em đang hát về người yêu dấu ơi có nghe chăng.........." Tiếng chuông điện thoại vang lên. Nó mệt mỏi bỏ cốc nước xuống cầm điện thoại áp lên tai:_" Alô. Có chuyện gì sao Nhi?"
_" Mày đang ở đâu thế? Biết tao với anh hai tìm m quá trời không? Anh tao gọi nói mày không có nhà á. Mày đã đi đâu zậy hảaaaaa?" Thuần Nhi xả một tràng làm nó phải để cách xa tai nếu không chắc màng nhĩ nó sẽ bị giọng "hót" kinh khủng này làm lủng mất
_" Tao đã về rồi. Mày không cần phải lo đâu. Mà ngày mai mày đi học với Nhã Nhã à?" Nó cố gắng để giọng nói bình thường, nếu không Thuần Nhi sẽ bỏ về nhà mà dỗ nó mất.
_" Ừ. Mày đi ngủ sớm đi. Mai sẽ mua đồ ăn cho. Goodnight baby." Nhỏ nói bằng một giọng rất chi là lảnh lót và vui vẻ.
_" Được. Mày ngủ ngon. Đừng về trễ quá đó" Nó cúp điện thoại dẹp cốc nước, bước lên phòng thay đồ ra và trèo lên giường suy nghĩ một vài chuyện đã xảy ra. Thật sự nó có lỗi nhiều lắm sao? Mọi chuyện điều tại nó sao? Tại sao hắn không nghĩ gì đến nó hết zậy? Tại sao lại giận dữ như zậy chứ?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-a-cuoi-len-nao/289062/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.