Từ âm hồn bây giờ được tái sinh, cô chính thức không quay lại địa phủ nữa mà bám theo tiểu mĩ thụ Nguyên Khải về nhà anh ta.
Lưu phán quan và Huyết Quỷ cũng biến mất. Tuy trong lòng Huyết Quỷ sau bao năm vẫn nhớ thương Lệ Nhi của hắn nhưng cũng chẳng dám theo cô. Lưu nam thần thì trở lại Địa Phủ báo cáo tình hình cho Diêm Vương biết.
Cô nói sẽ bám theo mĩ thụ Nguyên Khải,vậy mà anh ta đồng ý cho cô về nhà thật. Đúng là người dễ dãi.
Nhà của tiểu mĩ thụ nằm ở một khu phố cổ. Lúc đầu, trong suy nghĩ của cô cứ tưởng nhà đạo sĩ phải to cao, rộng lớn lắm. Ai dè... thấp bé một mẩu. Nguyên Khải tươi cười mở cổng mời cô vào trong. Vừa bước vào, bỗng đâu bóng đen nhanh nhẹn thoắt cái dán lên trán cô một chiếc bùa khiến cô thể cô như bị đông cứng.
Lập tức, một bà lão tóc trắng muốt chống gậy đã đứng trước mặt mình từ khi nào. Nguyên Khải thở dài, vẻ mặt anh ta khó xử cười gượng rồi gỡ lá bùa trên trán cô xuống.
- Bà... cô ấy đâu phải ma... bà làm như vậy là xấu mặt cháu mất...
Bà lão tóc trắng đó chính là vị đạo sĩ đã từng nổi tiếng một thời và cũng là bà của Nguyên Khải. Ánh mắt của bà anh ta hơi nheo lại nhìn cô, những nếp nhăn trên mặt co lại trông rất đáng sợ.
- Thằng tiểu quỷ này! Chẳng qua... ta thấy trên người cô gái nào có luồng khí cõi âm.
- À, cô ấy giờ là người. Bà đừng quá lo.
Một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-a-dia-nguc-cho-em/1512038/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.