Trữ Đan Thuần mở con mắt thật to gắt gao nhìn người đứng ở cửa.
Cả người mặc âu phục , thoạt nhìn rất “Man” , mũi thẳng cao , da không tỳ vết , con mắt đen như mã não, khuôn mặt tuấn mỹ , dáng dấp kia có thể so với đại minh tinh .
Anh ta tên là Nghiêm Túc ! Đối tượng mà các bà mai vốn thi nhau – Tổng tài công ty Hằng Tinh.
Cô quả thực không thể tin được, anh có thời gian đến nhà làm phu quân ? A, không!
Tất cả đều do cha gọi như vậy , phải nói là có thời gian đến nhà làm chồng cô? Cha mẹ như thế nào lại quen biết với anh .Có người nói không ít các tiểu thư nhà giàu muốn lấy anh ta làm chồng . Còn cô chỉ là học sinh phổ thông.
“ Cha vợ , mẹ vợ , con là Nghiêm Túc.” Nghiêm Túc rất có lễ phép chào hỏi ông – bà Trữ.
Thế nhưng , anh lại dùng ánh mắt đánh giá hai bên trái phải để tiếp cận người quê mùa kia . Trong lòng suy đoán , chẳng lẽ đây là vợ mình? …. Khóe miệng co giật , hi vọng không phải.
“ Ngài hạ cố đến chơi tệ xá , kẻ hèn này thật vinh hạnh ..” Ông Trữ mở miệng.
“ Ông ngậm miệng lại !” Bà Trữ hung dữ trừng mắt liếc ông một cái , người kia rất nghe lời đem câu nói còn lại nuốt xuống bụng .” Ông nhà tôi bị bệnh, không cần để ý đến ông ấy. Mời tiên sinh ngồi xuống , Tiểu Thuần , rót trà cho khách!”
Trữ Đan Thuần chậm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-a-thua-em-roi/2005958/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.