Vừa định mặc kệ, thì Chu Lạc Nguyệt, người được vây quanh ở giữa bỗng nhìn ta từ trên cao xuống.
“Là nữ nhi nhà họ Tạ ở phía tây thành? Người tầm thường như ngươi, sao có thể không biết xấu hổ mà gả cho Đàm ca ca chứ? Các ngươi căn bản không phải là người của cùng một thế giới.”
Không hổ là tiểu thư khuê các, ngay cả mắng chửi người khác cũng nhỏ nhẹ dịu dàng, nhưng lời nói lại đ.â.m thẳng vào tim.
Từ lúc mơ giấc mơ kia, ta luôn cảm thấy khó chịu, nay lại bị đ.â.m trúng tim đen, ta nhìn chằm chằm Chu Lạc Nguyệt, thật sự nhịn không được mà nói ra lời trong lòng.
“Chu tiểu thư hiện tại lén lút tìm ta gây chuyện, sao lúc trước không nỗ lực theo đuổi Đàm Liên, chẳng lẽ là không thích sao? Bây giờ thì hay rồi, tất cả mọi người đều không vui, ngươi hài lòng rồi chứ?”
Phải đến khi nước mũi chảy vào miệng mới biết xì ra.
Chỉ cần lúc trước có một người trong số họ nguyện ý chủ động cầu hôn, với tính cách ghét cưới vợ của Đàm Liên, bia ngắm di động này cũng không đến lượt ta gánh vác!
Chu Lạc Nguyệt lại cho rằng ta đang khoe khoang, tức giận đến mức môi run lên.
“Ngươi… Ngươi…”
Nàng ta giơ tay lên, hiển nhiên là muốn cho ta một bạt tai.
Ta đang định lùi về sau né tránh, lại thấy sắc mặt nàng ta biến đổi, bàn tay giơ lên cao không hạ xuống, ngược lại nước mắt rơi xuống trước.
“Đàm ca ca, ta chỉ đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-ca-phao-hoi-cua-nam-chinh-van-nhan-me/361734/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.