Khi Lâm Thanh Tễ đến, Ninh Noãn Noãn đứng cứng đơ ở cửa, không dám nhìn anh ấy lấy một cái.
“Ngơ ra đó làm gì, mau lên tặng hoa, chào đón nhiệt tình nào!”
Viện trưởng Trương vội chạy tới kéo Ninh Noãn Noãn.
Ninh Noãn Noãn lập tức nhét bó hoa vào tay Viện trưởng Trương, sau đó giả vờ như không nghe không thấy gì, cố gắng đóng vai người vô hình.
Cô không dám đi tặng hoa.
Nhà đầu tư đã gần tới trước mặt, Viện trưởng Trương đành cắn răng tự mình cầm hoa ra đón. Giọng của Lâm Thanh Tễ nhẹ nhàng, mềm mỏng.
“Viện trưởng Trương khách sáo quá, tôi thật sự không dám nhận.”
Lâm Thanh Tễ đi ngang qua bên người Ninh Noãn Noãn, lúc này cô mới cảm thấy như vừa tháo được mặt nạ dưỡng khí, thở phào một hơi thật dài.
“Noãn Noãn.”
Khi Lâm Thanh Tễ bước vào sảnh lớn, mọi người đều vây quanh anh. Nhưng anh ấy đột nhiên dừng lại, quay đầu gọi một tiếng.
“Em qua đây.”
Ninh Noãn Noãn lại một lần nữa cứng người. Cô đứng im tại chỗ, không những không bước lên, mà còn sợ hãi lùi về sau một bước, thậm chí cô còn nghĩ đến chuyện chạy trốn!
“Giám đốc Lâm quen biết với Ninh Noãn Noãn à?”
Viện trưởng Trương vui mừng khôn xiết.
Lâm Thanh Tễ nhìn về phía Ninh Noãn Noãn, nói khẽ: “Ừm, rất quen.”
Ninh Noãn Noãn muốn chạy trốn, nhưng đôi chân không chịu nghe lời. Cuối cùng, cô bị Viện trưởng Trương cứng rắn kéo tới, miễn cưỡng đi tham quan cùng Lâm Thanh Tễ.
“Viện trưởng, cháu đau bụng, cháu muốn đi vệ sinh.”
Ninh Noãn Noãn khổ sở,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-chong-gioi-dien-thanh-sac-dia-qua/2910761/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.