“Mẹ ơi, con xin lỗi! Con đã gây rắc rối rồi.”
Tối hôm sau, Lục Yến cùng Ninh Noãn Noãn về nhà. Vừa nhìn thấy Lâm Văn Hoa, Ninh Noãn Noãn đã bật khóc. Cô không hề giả vờ mà thật sự cảm thấy tủi thân và áy náy.
“Ây dà, con gái ngoan, không sao đâu, nhìn con kìa.”
Lâm Văn Hoa ôm chặt Ninh Noãn Noãn, lòng không khỏi đau xót: “Mẹ biết con đã chịu thiệt thòi, mẹ không trách con đâu. Là bọn họ quá đáng thật, nhưng sau này con không được hành động bốc đồng như thế nữa. Con là một cô gái nhỏ, một thân đơn độc, nhỡ đâu bị họ đánh bị thương thì phải làm sao?”
“Đúng đó, Noãn Noãn, sau này nếu có ấm ức, con cứ nhịn một chút, rồi về nói với chúng ta. Chúng ta sẽ thay con xả giận.” Lục Phương Châu đứng bên cạnh cũng nói thêm.
Ninh Noãn Noãn ôm Lâm Văn Hoa, gật đầu thật mạnh.
“Bố, mẹ, hai người thật sự không trách con sao?”
Khi Ninh Noãn Noãn đi vào nhà vệ sinh, Lục Yến ngồi bên cạnh mỉm cười hỏi. Lâm Văn Hoa liếc anh một cái: “Có phải chuyện to tát gì đâu mà trách, đừng làm rối lên như vậy.”
Lục Phương Châu nhàn nhã cầm tách trà lên nhấp một ngụm, điềm nhiên nói: “Năm đó mẹ con chỉ với một cú đá đã khiến một gã đàn ông cao to gãy xương, từ đó bố không dám liếc mắt nhìn người phụ nữ nào khác nữa. Chuyện của Noãn Noãn chẳng là gì đâu. Nếu hôm đó Noãn Noãn không chạy nhanh, mẹ con chắc chắn sẽ không bỏ qua mà thay vào đó sẽ túm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-chong-gioi-dien-thanh-sac-dia-qua/2910772/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.