Điện thoại của Ninh Noãn Noãn không thể liên lạc được, liên tục báo tắt máy!
Mọi người đều đang tìm cô, nhưng cô lại biến mất không dấu vết.
Ninh Lăng Trần mở cửa bước vào nhà, thậm chí còn không kịp thay giày, cũng chẳng kịp đóng cửa, đã vội vã chạy lên lầu.
Anh mở cửa phòng ngủ của mình, bên trong tối om. Anh bật đèn, bước tới trước tủ quần áo, mở ra.
Ninh Noãn Noãn đang co ro bên trong tủ, trông cô vô cùng mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy Ninh Lăng Trần, cô nở một nụ cười.
“Quả nhiên là anh trai ruột của em, một lúc đã đoán được em trốn ở đây.”
Ninh Lăng Trần bật khóc ngay lập tức, anh bế cô ra khỏi tủ, đặt cô ngồi xuống ghế sô pha. Giống như hồi còn nhỏ, anh vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, dỗ dành cô.
Ninh Noãn Noãn được anh đón về nuôi từ khi cô 6 tuổi. Khi đó, cô gần như là một đứa trẻ tự kỷ: không nói chuyện, không cười, cả ngày chỉ trốn tránh, như thể cô không thuộc về thế giới này.
Nguyên nhân là vì Lâm Huệ Cẩm, mẹ ruột của cô, ghét bỏ cô, đối xử với cô hà khắc đến mức gần như ngược đãi. Khi đó, bất kể Ninh Noãn Noãn nói gì, Lâm Huệ Cẩm đều chê bai, nhục mạ cô. Cô cố lấy lòng, làm nũng, nhưng đổi lại chỉ là những lời trách mắng và sự lạnh lùng. Lâu dần, cô không dám nói thêm một lời nào.
Khi ấy, Ninh Lăng Trần chỉ mới 12 tuổi, vẫn đang học cấp hai. Anh cũng chỉ là một đứa trẻ nhưng đã quyết định dọn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-chong-gioi-dien-thanh-sac-dia-qua/2910771/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.