Chỉ một lát sau, Tô Thanh Dương đã đưa An Điềm và An An về đến nhà. Với sự giúp đỡ của bà chủ nhà, An Điềm đã sắp xếp xong phòng ốc cho An An, rồi mới cùng Tô Thanh Dương đi xuống dưới nhà. “"Tô tổng, chuyện hôm nay, cảm ơn anh.” An Điềm cúi đầu xuống, cơn gió đêm cuốn mái tóc vốn đã rối bù của cô lên, khiến An Điềm trông thật tiều tụy. “Không cần phải cám ơn đâu.” Tô Thanh Dương khẽ lắc đầu. Anh nhìn xuống và suy nghĩ một lát, rồi nói với An Điềm. “An Điềm à, có vài việc cô không muốn nói thì tôi sẽ không ép cô nói ra. Chỉ có điều, tôi mong cô nhớ rằng, nếu cô cần giúp đỡ, xin hãy nghĩ đến tôi trước tiên.” Nghe thấy lời nói như hứa hẹn của Tô Thanh Dương, An Điềm luôn trong sợ hãi không thể không có chút cảm động. Cô ngước nhìn Tô Thanh Dương, nhận ra rằng khuôn mặt của anh vẫn ôn hòa và trong sáng như thế: Thỉnh thoảng hơi nghiêng đầu sang một bên, thỉnh thoảng giơ điếu thuốc lên và mỉm cười, thỉnh thoảng lông mày nhíu chặt lại. Tất cả đều đẹp như những bức tranh khiến người ta không thể rời mắt khỏi nó. Tô Thanh Dương có tài hoa, có gia thế, tốt bụng hiền lành. Còn mình, có đức hạnh gì mà nhận được sự ưu ái của anh? An Điềm lắc đầu, cố chôn giấu sự cảm động trong lòng. Cô cúi mắt xuống và nói: “Cám ơn anh, Tô tổng. Tuy nhiên, tôi không muốn nợ anh quá nhiều.” “An Điềm, cô có thể nào đừng cố tỏ ra mạnh mẽ như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-cu-quay-lai-tong-tai-biet-sai/682638/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.