Chương 669
Cái gọi là bằng cấp, địa vị, chưa bao giờ là tiêu chuẩn để đánh giá học vấn thật sự của một con người.
Mà đứng trước học thức, tiền tài và thân phận chẳng là cái thá gì.
Hôm nay Dụ Lâm Hải đi chuyến này không uổng công.
Anh mặc kệ ý kiến của tất cả mọi người để thực hiện dự án “Không Mất Không Quên” này, ngẫm lại đúng là một quyết định rất chính xác.
Dụ Lâm Hải hết đưa lại đón, trở thành tài xế riêng của Nam Mẫn, làm không biết mệt.
Trong xe yên tĩnh đến lạ, hai người không hề nói chuyện với nhau, cứ như cái nhà xác.
Không biết Dụ Lâm Hải lấy đâu ra mấy cái vali to tướng chất đầy băng ghế sau, chẳng có nổi một chỗ để ngồi, Nam Mẫn đành phải ngồi bên ghế phụ lái, biết anh đã cẩn thận tính toán, nhưng cũng mặc kệ, chỉ thoải mái nghịch điện thoại.
Rất lâu sau đó, Dụ Lâm Hải đột nhiên ho khẽ một tiếng, phá vỡ yên tĩnh.
“Em… Cảm thấy dự án này thế nào?”
Biểu hiện điển hình của kiếm chuyện để nói.
Nam Mẫn cong ngón tay gõ lạch cạch lên bàn phím để trả lời tin nhắn của Cố Hoành, sau đó lại dùng giọng đều đều nói: “Rất tốt. Có thể kiếm ra tiền, cũng có được danh tiếng, gặt hái được cả đôi. Tổng giám đốc Dụ đi nước cờ này là rất tốt”.
Đánh giá rất đúng trọng tâm, nhưng sao nghe vào cứ có cảm giác khách sáo qua loa thế nhỉ.
Dụ Lâm Hải lại hỏi: “Em…
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-cu-toi-khong-muon-lam-nguoi-thay-the/523398/chuong-669.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.