Tuy Hạ Toa đã liên tục nói không cần Tiêu Thần chăm sóc đặc biệt , nhưng một buổi sáng tinh mơ , Tiêu Thần còn là tự mình lái xe chạy tới nhà Hạ Toa , chở cô tới công ty đi làm.
"Không phải em nói anh không cần đến sao? Ngày hôm qua về muộn, anh nên ngủ thêm một lát chứ ." Hạ Toa ngồi vào bên trong xe, nhìn Tiêu Thần có chút không vui lẩm bẩm, chỉ là trong lòng vẫn thật vui mừng. Tuy nói Tiêu Thần mỗi ngày đều tới nhà cô báo cáo, mặc kệ rất muộn , chỉ cần Hạ Toa không nói cho hắn ở lại, Tiêu Thần cũng sẽ không chủ động , cho dù là rạng sáng cũng sẽ rời đi.
" Đi xe riêng không phải thoải mái hơn sao, dù sao anh cũng không ngủ được." Tiêu Thần nhìn Hạ Toa cười cười. Về việc không ngủ được điểm này hắn thật sự là không có nói láo, nghĩ tới bắt đầu từ ngày hôm nay là có thể mỗi ngày ở công ty nhìn thấy Hạ Toa , trong lòng đặc biệt vui mừng, hưng phấn quá, liền trực tiếp ngủ không được.
"Đi thôi, lát nữa anh dừng cho em xuống ở trạm xe bus gần công ty , em tự đi vào ." Hạ Toa suy nghĩ một chút rồi dặn dò .
"Được, tất cả nghe theo em." Tiêu Thần cũng không có bởi vì lời nói của Hạ Toa mà cảm thấy không vui, sảng khoái đồng ý, xe chậm rãi chạy ra khỏi chung cư, hướng công ty đi tới.
Dọc theo đường đi, Hạ Toa cũng không có nói nhiều với Tiêu Thần , chỉ là vùi đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-dep-trom-tim-dai-thieu-phuc-hac-dung-phach-loi/805371/quyen-3-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.