An Nhược giơ ống tay áo tới trước mặt Mẫn Cần, trên mặt nở ra một nụ cười sáng chói, nụ cười này rơi vào trong mắt Mẫn cần lại cực kỳ chướng mắt.
Mẫn Cần ôm một đống tài liệu lùi lại phía sau một bước, cười nhạo một tiếng."Nhìn bộ dạng cổ hủ của cô mà xem, mua được đồ fake rẻ tiền mà cũng dám mặc đến công ty, không biết xấu hổ còn ở đây diễu võ dương oai. Da mặt cũng thật dày, rõ ràng là giả, vậy mà còn sống chết nói là thật, vịt chết còn cứng mỏ."
An Nhược thu lại cánh tay nhẹ nhàng phủi bụi trên tay áo, trên mặt vẫn mang theo ý cười như cũ.
Thứ hai nào Mẫn Cần cũng mua một quyển tạp chí thời trang danh tiếng, nhìn nhiều như vậy đương nhiên cô ta biết cách phân biệt đâu là thật đâu là giả. . . . . . Ha ha. An Nhược ngồi trên ghế tựa, an nhàn xoay xoay chiếc bút bi trên tay, số tài liệu ấy đẩy cho Mẫn Cần cũng được, cô càng vui vẻ thoải mái tự tại.
Bàn làm việc của Mẫn Cần ở ngay bên cạnh An Nhược, ngăn cách giữa hai bàn là một tấm thủy tinh trong suốt.
Mẫn Cần đem tài liệu để lên bàn làm việc, mắt vừa đụng phải đống tài liệu này, tâm cô ta liền lạnh.
Nhiều như vậy, trong vòng hai ngày có thể xem xong sao? ! Đống tài liệu này không hề liên quan tới điện tử, tất cả đều là báo cáo về kiến trúc xây dựng.
Đối với những thứ xi măng cốt thép này, Mẫn Cần một chút hứng thú cũng không có.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-dich-quan-sung-co-vo-nho-me-nguoi/1224595/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.